Chương 1414: Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách! (2)
Dường như ông ta đang đùa giỡn với hắn, muốn nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi của hắn.
Ông ta càng thêm tự tin rằng mình sẽ thắng, dường như chẳng hề lo lắng rằng Lâm Mặc Ngữ sẽ trốn thoát.
Dù cho hắn có thủ đoạn cao siêu đến đâu thì hắn cũng chỉ là cấp 76 mà thôi, mà ông ta đường đường là bán siêu thần, còn có thể sợ hắn hay sao?
Vậy nên, mặc dù Lâm Mặc Ngữ mắng ông ta là Hỗn Huyết Long, mặc dù ông ta rất tức giận nhưng ông ta vẫn không ra tay ngay lập tức.
Đáng tiếc là ông ta phải thất vọng rồi, Lâm Mặc Ngữ không hề sợ hãi chút nào, không chỉ không sợ hãi mà hắn còn nhìn ông ta như một tên hề.
Long Hoàng có hơi kinh ngạc, hỏi hắn: “Ngươi không sợ sao?”
Lâm Mặc Ngữ khinh thường cười khẩy, nói: “Sợ cái gì cơ? Sợ cái đồ Hỗn Huyết Long nhà ngươi ư?”
Long Hoàng lại gầm lên: “Câm cái miệng ngươi lại, bổn tôn là Long Hoàng.”
“Ngươi là Long Hoàng? Nực cười, ngươi có thể nhận được sự công nhận thực sự của Long tộc hay sao? Một khi rời khỏi cái Long giới bé nhỏ kia, ở bên ngoài thì ngươi được tính là cái thá gì?”
“Antares nói ngươi là Hỗn Huyết Long, ngươi có dám đi đối chất với Antares hay không.”
Lời nói của Lâm Mặc Ngữ như một thanh đao bổ vào trái tim của Long Hoàng.
Uy áp của Long Hoàng lại dâng lên, chèn ép lên người Lâm Mặc Ngữ như một ngọn núi khổng lồ vô hình.
Thân thể Lâm Mặc Ngữ lóe lên ánh sáng trắng, đem toàn bộ áp lực vô hình chuyển cho quân đoàn Vong Linh.
Áp lực không chỉ đến từ bên ngoài, mà còn đến từ linh hồn.
Nhưng vốn dĩ sức mạnh linh hồn ban đầu của Lâm Mặc Ngữ không hề yếu, hơn nữa còn có sự tồn tại của Cửu Thải Long Hồn Tinh, uy áp của Long Hoàng không hề phát huy được tác dụng thực sự.
Ở nơi vực sâu của Vực Thẳm, Ma Hoàng nhìn cảnh tượng này với vẻ mặt lạnh lùng.
“Quả nhiên ta đoán không sai, quan hệ của Lâm Mặc Ngữ với nó không hề đơn giản.”
“Có nó ở đó thì ai có thể động đến Lâm Mặc Ngữ được chứ, cái tên Long Hoàng ngu xuẩn kia cũng chẳng biết chút gì.”
“Tức giận đến mức mù quáng, Lâm Mặc Ngữ nói không hề sai, Hỗn Huyết Long đúng là Hỗn Huyết Long.”
Mặc dù Ma Hoàng đồng ý cho Long Hoàng mai phục Lâm Mặc Ngữ ở Vực Thẳm nhưng nàng ta không chịu tự mình ra tay.
Ma Hoàng chỉ phái 6 vị Ma Vương cao cấp đi vây khốn ba người Mạnh An Văn nhưng lại không giết chết.
Việc giết Lâm Mặc Ngữ được giao cho Long Hoàng.
Không phải Ma Hoàng không muốn giết hắn, mà là nàng ta không dám giết.
Nàng ta sợ vị tôn phật đứng sau lưng Lâm Mặc Ngữ là Antares, kết quả thì đúng là như thế.
Long Hoàng bị những câu liên tiếp Hỗn Huyết Long của Lâm Mặc Ngữ chọc giận đến mức hồ đồ, sự nhẫn nại của ông ta đạt đến cực hạn, ông ta nói: “Ngươi đi chết đi.”
Sức mạnh pháp tắc ầm ầm rơi xuống, sức mạnh của nó khổng lồ đến nỗi dường như khiến thiên địa sụp đổ, không gian tràn đầy vết nứt.
Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn không nhượng bộ nói: “Muốn giết ta, ngươi còn chưa đủ tư cách!”
Bên ngoài tháp Cổ Lôi bùng lên ánh sáng chói lọi, một tia sét màu tím bên trong đó phóng thẳng lên trời.
Ầm!
Lôi Quang nổ tung, một khoảng hư không lớn sụp đổ.
Lôi Tru Thần, hơn nữa còn là Lôi Tru Thần mang theo pháp tắc.
Tuy Lâm Mặc Ngữ chưa đến trình độ có thể kiểm soát pháp tắc, thậm chí sai khiến pháp tắc còn khó khăn đối với hắn nhưng hắn có tháp Cổ Lôi.
Pháo đài Tru Thần bên trong tháp Cổ Lôi tích lũy sức mạnh hàng ngàn năm trước nên vô cùng lớn mạnh.
Lúc này, sức mạnh đang thông qua liên kết giữa không gian trong và ngoài tháp, liên tục được truyền đến.
Lâm Mặc Ngữ lợi dụng tháp Cổ Lôi để kiểm soát pháp tắc, sức mạnh của nó không hề yếu hơn đòn tấn công của Long Hoàng.
Sức mạnh của hai bên va chạm trong không gian hạn chế, không gian bị Long Hoàng cắt ra lập tức sụp đổ.
Một luồng sức mạnh khủng bố xông đến cơ thể hắn, Lâm Mặc Ngữ nhân lúc đó rút lui, sắc mặt hắn hơi tái nhợt.
Một phát vừa nãy là do hắn mượn sức mạnh kiểm soát pháp tắc của tháp Cổ Lôi nhưng phản phệ cũng vẫn phải do hắn tự mình gánh chịu.
Một tia linh hồn bị tách ra lúc hắn sử dụng Phân Hồn pháp đã tiêu tan tại chỗ, Lâm Mặc Ngữ bị thương nhẹ nhưng bề ngoài hắn vẫn giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Lúc này, hắn tuyệt đối sẽ không để Long Hoàng phát hiện ra điều bất thường của hắn.
Long Hoàng vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, ông ta khó mà tin nổi Lâm Mặc Ngữ lại có thể phát ra một đòn công kích như vậy.
“Ta đã nói rồi, ngươi không giết nổi ta!” Ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ mang theo vẻ trào phúng, tháp Cổ Lôi trong tay hắn lại tiếp tục phát sáng, tia sét màu tím truyền vào thân thể hắn, phát ra âm thanh.
Tòa tháp nhỏ tưởng chừng như không bắt mắt này liên tục phát ra sức mạnh pháp tắc của Lôi điện.
Cho dù Long Hoàng không muốn thừa nhận thì uy lực của đòn công kích vừa nãy không hề nhỏ.
Ông ta nheo mắt, nói: “Đây là cái gì!”