Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1420 - Chương 1420: Thần Ý Niệm Thức Tỉnh, Anh Hoa Quốc Xong Rồi (2)

Chương 1420: Thần Ý Niệm thức tỉnh, Anh Hoa quốc xong rồi (2)
Antares xác định địa điểm truyền tống, trực tiếp đưa Lâm Mặc Ngữ về tiểu viện Bạch Thần.

Cho dù khói lửa bom đạn bên ngoài có kịch liệt như thế nào thì trong tiểu viện Bạch Thần vẫn vô cùng yên tĩnh, như chốn bồng lai tiên cảnh.

Lâm Mặc Ngữ thả ba người Mạnh An Văn ra khỏi tháp Diệt Ma.

Ba người ở trong tháp Diệt Ma nửa ngày, tình trạng vết thương đã tốt hơn nhiều.

“Chúng ta đã trở về rồi sao?” Bạch Ý Viễn dường như vẫn không tin, nghi ngờ liệu ông có phải nhìn lầm hay không.

Nghiêm Cuồng Sinh tức giận nói: “Nói nhảm.”

Hai người đều may mắn sống sót sau tai nạn, tuy bọn họ không sợ chết nhưng chẳng ai muốn chết cả.

Mạnh An Văn bình tĩnh hơn Bạch Ý Viễn nhiều: “Tiểu Ngữ, ngươi không sao chứ?”

Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ta không sao. Mặc dù không đánh lại Long Hoàng nhưng tự bảo vệ bản thân thì không thành vấn đề.”

Mạnh An Văn ừ một tiếng, hắn ta biết năng lực của Lâm Mặc Ngữ, hiểu rõ hơn cả Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh.

Hơn nữa sau lưng Lâm Mặc Ngữ còn có Antares, muốn tự bảo vệ mình thật sự không khó.

Cho nên lúc ấy hắn ta không chút do dự tiến vào tháp Diệt Ma, thật ra là không muốn liên lụy đến Lâm Mặc Ngữ.

Bạch Ý Viễn nhìn bầu trời, bởi vì trận pháp nên ánh sáng mặt trời trên không trung đã lệch đi.

Mạnh An Văn liếc mắt nhìn lại, trong lòng tính toán: “Trường Thành Vĩnh Hằng đã khởi động rồi, xem ra ta dự đoán không sai, Long tộc và ác ma thật sự tiến công.”

“Lần này bọn chúng sử dụng ba biện pháp cùng lúc, một mũi tên trúng ba đích.”

Nghiêm Cuồng Sinh lạnh lùng nói: “Không động thì thôi, vừa động đã là dùng đòn chí mạng, Long Hoàng và Ma Hoàng thật sự rất tàn nhẫn.”

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, tình hình hiện tại thế nào rồi?”

Mạnh An Văn đem tháp Thần Hạ ra: “Để ta xem.”

Tháp Thần Hạ không ngừng xoay tròn trên không trung, phóng ra rất nhiều phù văn, dung nhập vào trận pháp.

Trận pháp Trường Thành Vĩnh Hằng rộng lớn này, không chỉ nối liền chín tòa pháo đài của chiến trường Nguyên, đồng thời còn nối liền với đế quốc Thần Hạ.

Quy mô của nó rộng lớn hơn so với trận pháp Dung Hồn nhiều.

Trường Thành Vĩnh Hằng là thành quả nỗ lực bao đời của người dân Thần Hạ, là sự tích lũy hàng trăm năm, cuối cùng mới dần dần được hoàn thiện.

Sau khi Mạnh An Văn trở thành trận pháp sư cấp Thần, hắn ta bắt đầu phụ trách công tác bảo vệ trận pháp Trường Thành Vĩnh Hằng này.

Cho nên Mạnh An Văn nắm rõ trận pháp trong lòng bàn tay.

Thông qua cảm ứng của trận pháp, Mạnh An Văn phát hiện Trường Thành Vĩnh Hằng hoàn hảo không tổn hại gì.

Chỉ có một vài chỗ nhỏ bị hư hại nhưng không đáng kể.

Mạnh An Văn thở phào nhẹ nhõm: “Trường Thành Vĩnh Hằng vẫn còn.”

Mấy người khác cũng lần lượt thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần Trường Thành Vĩnh Hằng vẫn còn đó thì đế quốc Thần Hạ sẽ không phải lo lắng.

Bạch Ý Viễn cắn răng: “Lão Mạnh, đưa chúng ta ra chiến trường, lão tử muốn giết người.”

Mấy ngày nay ông buồn bực muốn chết, đầu tiên là bị nhốt lại, sau đó suýt chút nữa là hại chết Lâm Mặc Ngữ.

Ông muốn trút giận, hung hăng trút giận.

Trạng thái của Nghiêm Cuồng Sinh khá giống với Bạch Ý Viễn, cũng tức đến sôi ruột.

Mạnh An Văn nói: “Hiện tại pháo đài số 9 và pháo đài số 8 đang bị tấn công dữ dội nhất, áp lực lớn nhất, hai người các ngươi lần lượt đi tới đó đi. Lão Bạch đến pháo đài số 9, lão Cuồng đến pháo đài số 8.”

“Chờ một chút!” Bạch Ý Viễn kêu lên: “Pháo đài số 9 sao? Có thể đổi chỗ với chỗ của Vương Lâm, Diệp Hạo không?”

Mạnh An Văn nghiêm mặt: “Không thể! Bây giờ là lúc nào rồi, ngươi còn để ý những thứ này. Còn nữa, có vẻ Diệp Hạo tiền bối đã nghĩ thông suốt rồi, hơn nữa tháp Diệt Ma đang ở trong tay Tiểu Ngữ, sao ngươi còn keo kiệt như vậy.”

Bạch Ý Viễn trừng mắt nhìn Mạnh An Văn: “Ngươi cố ý.”

Mạnh An Văn hừ một tiếng: “Thích nghĩ thế nào thì nghĩ!”

Tháp Thần Hạ đã kết nối với Trường Thành Vĩnh Hằng, một tia sáng rơi xuống, Mạnh An Văn bắn ra một đạo pháp tắc, lập tức thành trận.

Mặc kệ Bạch Ý Viễn có đồng ý hay không, trực tiếp đưa ông đến pháo đài số 9.

Tiếp theo là đưa Nghiêm Cuồng Sinh đến pháo đài số 8.

Hai nơi này là hai tòa pháo đài áp lực lớn nhất trong chiến trường Nguyên, tình hình chiến đấu cũng kịch liệt nhất.

Nhưng hiện tại có Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh gia nhập, Mạnh An Văn biết có lẽ sẽ không đáng lo.

Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Lão sư, vậy chúng ta thì sao?”

Mạnh An Văn ngẩng đầu nhìn về một hướng: "Chúng ta không đến chiến trường Nguyên, chúng ta trấn thủ cổng thành.”

Tháp Thần Hạ phát ra ánh sáng, bay vút lên không trung tạo thành trận, truyền tống hai người đi.

Tiếng sóng biển đập vào mặt, hai người đã đi tới cực Đông Bắc của đế quốc.

Mạnh An Văn dẫn theo Lâm Mặc Ngữ xuyên qua biên giới nước ngoài, rời khỏi phạm vị trận pháp của Trường Thành Vĩnh Hằng, tiếp tục bay thêm trăm dặm về phía Đông Bắc.
Bình Luận (0)
Comment