Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1468 - Chương 1468: Sớm Muộn Gì Ta Cũng Sẽ Đạp Lên Thân Thể Ngươi (1)

Chương 1468: Sớm muộn gì ta cũng sẽ đạp lên thân thể ngươi (1)
Tiếng cười của Antares chấn động toàn bộ chiến trường Vĩnh Hằng.

Đại địa rung chuyển, sơn lâm sụp đổ, hải dương nổi lên sóng lớn, vọt lên hàng ngàn mét như muốn đâm thủng bầu trời.

Nó cười điên cuồng đến mức gần như sắp phát điên.

Chỉ Antares mới hiểu được tâm trạng của bản thân nó lúc này, chỉ có tiếng cười mới diễn tả được cảm xúc của nó.

Trong truyền thuyết Long tộc, phù văn đại thế giới đại diện cho một quyền lực lớn nhất, cho sự nguy hiểm cực độ và sức mạnh tột đỉnh.

Tiếp xúc với phù văn đại thế giới chỉ có thể thập tử nhất sinh.

Trước đó nó đã chuẩn bị tinh thần liều chết.

Nhưng kết quả không tệ như nó tưởng.

Nó không chỉ không chết mà còn sống rất tốt.

Thậm chí trong quá trình giao phong với phù văn đại thế giới, nó cũng giác ngộ ra một vài thứ.

Nó biết phù văn đại thế giới không hoàn toàn không thể ngăn cản được.

Mà với sức mạnh của nó, dù không thể so sánh với phù văn đại thế giới nhưng cũng có thể kéo dài một chút thời gian.

Mặc dù chỉ một giây cũng coi như thành công.

Toàn thân Lâm Mặc Ngữ bị pháp tắc bao phủ, pháp tắc Thiên Địa không ngừng chảy xuống, không gian kỹ năng bên trong tinh hạch Kỹ Năng hoàn toàn sáng lên.

Kỹ năng được kích hoạt, phù văn đại thế giới mang theo lời nguyền chi lực thối lui và trở lại nằm im trong linh hồn bản thể.

Khi không kích hoạt, nó không thể bị phát hiện.

Dù Antares có dùng Thần Long Tuệ Nhãn tìm kiếm từng tấc thì cũng không thể tìm ra được.

Chỉ có thể bị phát hiện dấu vết khi nó có hành động gì đó.

Phân thân biến mất, không gian kỹ năng quay về ý thức bản thể.

Nhìn qua ánh sáng càng ngày càng mạnh mẽ của tinh hạch Kỹ Năng, ý thức của hắn phát ra tiếng cười khẽ.

“Trận này ta thắng rồi nhé.”

“Mặc dù ta không biết tại sao nhưng không ai có thể ngăn cản ta.”

“Ngay cả phù văn đại thế giới, ta cũng sẽ xé nát ngươi!”

Ý thức rời khỏi không gian kỹ năng, trở về hiện thực.

Antares cũng ngừng gầm rú, không gian dường như còn vang vọng tiếng rống giận dữ vừa rồi của nó.

Lâm Mặc Ngữ nhìn Antares, Antares cũng nhìn Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Mặc Ngữ vừa định nói, Antares đã nhanh miệng hơn: “Đừng nói cảm ơn, lời này vô dụng.”

Lâm Mặc Ngữ nhìn Antares tự mình đa tình: “Ta không có ý định cảm ơn.”

Antares hừ một tiếng: “Vậy ngươi định nói gì?”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Hình dạng của ngươi hơi thảm hại đấy, muốn chữa trị không?”

Khi sương mù tản đi, thân thể của Antares lộ ra trong tầm mắt Lâm Mặc Ngữ.

Lúc này, toàn thân Antares nhăn nheo, từng mảng vảy rồng rủ xuống như lá khô.

Linh hồn chi lực tiêu hao quá lớn nên nhìn Antares hơi uể oải.

Tuy nhiên, Antares có vẻ phấn khởi, lắc đầu: “Không sao đâu, qua vài ngày sẽ ổn thôi.”

Trong khi nói chuyện, sương mù lại xuất hiện và bao phủ thân rồng, chỉ lộ ra một cái đầu to.

Lâm Mặc Ngữ nói: “Cảm giác thế nào khi đối đầu với phù văn của đại thế giới?”

Mặc dù không nhìn thấy toàn bộ quá trình nhưng Lâm Mặc Ngữ có thể tưởng tượng được lúc ấy rất nguy hiểm.

Trong mắt Antares có ánh sáng lóe lên: “Rất kích thích, rất thoải mái!”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Đừng vui mừng quá mức, sau này còn nhiều cơ hội thoải mái hơn.”

Antares mở to mắt: “Ý ngươi là nó sẽ còn ngăn cản ngươi?”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Từ khi ta đạt cấp 60 đã mơ hồ cảm nhận được sự áp chế."

"Cấp độ càng cao, cảm giác này càng rõ ràng nhưng nó chưa bao giờ thực sự ra tay."

"Đến lần này, khi ta đạt cấp 80, nó mới thực sự ra tay. Một khi đã động thủ thì không thể chỉ một lần thôi đâu, tương lai chắc chắn sẽ còn xuất hiện.”

Antares trầm giọng nói: “Lần này chúng ta may mắn, đặc biệt là chút tử sắc tinh hỏa cuối cùng, không biết nó từ đâu tới mà lại có thể đấu ngang nhau với phù văn đại thế giới.”

Lâm Mặc Ngữ nói: “Nó tới từ thế giới thiên phú.”

Antares nhìn Lâm Mặc Ngữ, theo bản năng nhận thấy trên người Lâm Mặc Ngữ có bí mật lớn.

Lâm Mặc Ngữ thấy điều đó từ ánh mắt của Antares: “Ta biết trên người mình có một bí mật rất lớn nhưng ta cũng không biết bí mật đó là gì."

"Ta chỉ nhìn thoáng qua thế giới thiên phú một chút."

"Khi nào ta biết sẽ nói cho ngươi đầu tiên.”

Antares gật đầu: “Xem kỹ năng mới của ngươi đi, ngay cả phù văn đại thế giới cũng muốn ngăn cản ngươi lấy kỹ năng đó thì rốt cuộc mạnh cỡ nào.”

Không chỉ Antares hiếu kỳ mà Lâm Mặc Ngữ cũng tò mò điều đó.

Lúc này tinh hạch Kỹ Năng đã hoàn toàn sáng lên.

Khi pháp tắc Thiên Địa không còn tràn vào, việc thức tỉnh kỹ năng cũng hoàn tất.

Trước mắt hình tượng thay đổi, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một mảnh tinh không.

Giữa không trung, vô số cường giả từ các chủng tộc đang lao đến một cách áp đảo.

Khoảng cách ngàn tỉ dặm không là gì đối với những cường giả này, chớp mắt cái đã tới.

Họ như lưu tinh, có người toàn thân phát sáng, lao tới như sao chổi.
Bình Luận (0)
Comment