Chương 1588: Đổi tên thành thiên phú “Hèn Hạ Cầu Chết” là được rồi (1)
Liên tiếp sụp đổ hai lần, sức mạnh của Antares mới cạn kiệt.
Lâm Mặc Ngữ thì vẫn bình an vô sự.
Với sức mạnh Thần cấp hai, cần ba lần tấn công mới có thể kích hoạt được thiên phú Tái Sinh Toàn Diện của Lâm Mặc Ngữ.
Nếu thực sự muốn giết hắn thì cần phải giết liên tiếp sáu lần trong một phút.
Độ khó thế nào, Antares rất rõ.
Nó không muốn nói gì thêm với cái tên quái vật này nữa rồi, lại thêm hai đợt tấn công nữa, giúp Lâm Mặc Ngữ kích hoạt thiên phú.
Linh hồn được tái sinh, tràn đầy sức mạnh.
Lâm Mặc Ngữ điều khiển bản thể linh hồn, không ngừng nghỉ quay lại thế giới thiên phú, lao vào trong đó.
Thế giới thiên phú là một nơi nóng rực, đây là một thế giới tràn đầy sinh khí.
Ba ngọn lửa cháy bừng bừng mang lại hơi ấm cho thế giới này.
Lâm Mặc Ngữ tiến đến trước một trong ba ngọn lửa, nhờ lần quan sát trước, hắn đã biết đốm lửa này đại diện cho thiên phú nào.
Nó đại diện cho thiên phú Tăng Cường Toàn Diện, cũng là thiên phú đầu tiên mà hắn đạt được.
Sở dĩ hắn có thể thuận lợi giết chóc trên đường đến đây chính là nhờ thiên phú này đã hỗ trợ không ít.
"Ta sẽ đưa ngươi đi!"
Lâm Mặc Ngữ quyết tâm, nhìn vào đốm lửa.
Tầm nhìn dần dần tập trung, ở trung tâm ngọn lửa, hắn thấy một vật gì đó giống như một hạt giống.
Đây là nguồn gốc của đốm lửa, cũng chính là hạt giống của thiên phú.
Mang thiên phú đi thực ra chỉ cần đưa hạt giống thiên phú này vào thế giới linh hồn là xong.
Hạt giống rất nhỏ, trông có vẻ không khó khăn mấy.
Bản thể linh hồn đưa tay ra muốn bắt lấy hạt giống thiên phú nhưng vừa chạm vào ngọn lửa thiên phú, cơn đau dữ dội không chịu nổi lập tức bùng phát trên đó.
Lâm Mặc Ngữ lại phát ra tiếng kêu thảm, toàn thân chấn động, cùng lúc có vô số vết thương nổ tung trên người hắn.
Máu chảy ra, Lâm Mặc Ngữ suýt nữa không thể chịu nổi.
Bản thể linh hồn đã kịp thời rút tay lại: "Ngọn lửa đó thật quá đáng sợ."
Ngọn lửa có thể đốt cháy được linh hồn, hẳn là cực kỳ kinh khủng, hình như có chút giống với thuật pháp Thiêu Đốt Linh Hồn của hắn.
Lần trước là sơ suất, lần thứ hai Lâm Mặc Ngữ đã chuẩn bị đầy đủ, lại sẵn sàng đi lấy hạt giống thiên phú.
Ngọn lửa màu tím lại đốt cháy linh hồn.
Cơn đau dữ dội bùng phát từ linh hồn, lan khắp cơ thể.
Trong nháy mắt, trên cơ thể hắn đã xuất hiện vô số vết thương, Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn biến thành Nhân huyết.
Antares biết Lâm Mặc Ngữ đã bắt đầu tiếp xúc với thiên phú nên chặt chẽ theo dõi hắn, im lìm không nói gì.
Chuyện này chỉ có Lâm Mặc Ngữ tự mình làm, người khác không thể giúp được.
Lâm Mặc Ngữ cố chịu đựng cơn đau, không ngừng tiến gần đến hạt giống thiên phú.
Dù chỉ là một khoảng cách nhỏ bé nhưng lúc này lại trở nên vô cùng xa xôi.
Mỗi bước tiến lên, là hắn phải chịu thêm nhiều ngọn lửa thiêu đốt.
Lâm Mặc Ngữ nghiến răng nhưng dần dần hắn đã phát hiện điều gì đó không ổn.
Bản thể linh hồn của ngọn lửa, đang biến mất...
Bị thiêu hủy rồi!
Lâm Mặc Ngữ thu tay lại ngay lập tức.
Biến mất rồi, thực sự biến mất rồi.
Linh hồn đã bị thiêu hủy nhưng ngọn lửa thiên phú lại rõ ràng càng mạnh hơn.
Linh hồn của chính hắn đã trở thành dưỡng chất cho thiên phú.
Lâm Mặc Ngữ ngây người ra, làm thế nào để lấy được đây.
Mặc dù linh hồn có thể hoàn toàn hồi phục thông qua Tái Sinh Toàn Diện nhưng điều đó không giúp hắn trong việc lấy được hạt giống thiên phú.
Điều quan trọng bây giờ là hắn hoàn toàn không thể chạm vào hạt giống thiên phú.
Nghĩ đến nụ cười quái dị của Antares khi bảo cứ thử một lần, Lâm Mặc Ngữ khẳng định rằng tên này đang giấu điều điều gì đó.
Bản thể linh hồn rút lui khỏi thế giới thiên phú.
Đôi mắt vốn dĩ nhắm chặt, giờ đã mở ra, với vẻ yếu ớt sau khi linh hồn bị tổn thương, hắn nói: "Nói đi, có điều gì mà ngươi còn chưa nói với ta nữa."
Dường như Antares đã đoán được trải nghiệm của Lâm Mặc Ngữ, cười quái gở: "Cảm giác linh hồn bị thiêu đốt thế nào? Có cảm giác như sắp tan thành tro bụi không?"
"Tan thành tro bụi cái đầu ngươi, nói nhanh lên nào." Lâm Mặc Ngữ tỏ vẻ không vui.
Biểu cảm và ánh mắt của Antares lúc này chỉ có thể được miêu tả là đáng ghét.
Dù sao Lâm Mặc Ngữ cũng không tìm ra được từ nào khác.
Antares cười một hồi rồi mới nói: "Được rồi, được rồi, nói cho ngươi biết."
"Đó là vì linh hồn của ngươi không đủ tinh khiết nên mới không chịu nổi sự thiêu đốt của ngọn lửa thiên phú."
"Chỉ cần linh hồn của ngươi đủ tinh khiết, đủ mạnh mẽ thì có thể dễ dàng lấy hạt giống thiên phú ra thôi."
Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến lời của Antares, đột nhiên nhận ra điều gì đó không đúng: "Linh hồn của ta đã rất tinh khiết rồi, gần như không có tạp chất đâu. Nếu thế mà còn không được thì người khác phải làm thế nào?"