Chương 1597: Là Nhân tộc, không giết! (1)
Nó giữ lại tất cả ký ức khi còn sống, nó biết Lâm Mặc Ngữ là kẻ địch lớn nhất của bản thân, cũng là người nó căm hận nhất.
Nhưng dưới ảnh hưởng của pháp tắc Bất Tử, cảm xúc này đã bị xóa bỏ, thay thế đó là sự tôn kính sâu sắc.
Khoảnh khắc này, Lâm Mặc Ngữ chính là trời, là chủ nhân của nó, nó phải tuân theo mọi mệnh lệnh.
Cho dù bị bảo đi chết, nó cũng sẽ không chút do dự.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Nói xem ngươi chết như thế nào.”
Hỏi một người, ngươi chết như thế nào.
Câu hỏi này dù ít dù nhiều đều có vẻ kỳ lạ.
Long Hoàng lục lọi trong ký ức: “Ta đã tiến vào một Mộ Địa, nơi đó chôn cất rất nhiều cường giả. Sau đó ta gặp được một người cầm kiếm. Nó đuổi giết ta, nó rất mạnh, ta chỉ có thể bỏ chạy nhưng cuối cùng vẫn không thể thoát được.”
Lâm Mặc Ngữ ngạc nhiên hỏi: “Mộ Địa? Người cầm kiếm?”
Long Hoàng nghĩ ngợi: “Có lẽ nó không phải người, chắc là tàn hồn.”
Lâm Mặc Ngữ sửng sốt: “Ngươi nói người cầm kiếm, chắc chắn là Nhân tộc ư?”
“Chắc chắn.”
“Ngươi cũng chắc chắn đó là tàn hồn?”
“Đúng vậy, là tàn hồn, một tàn hồn rất mạnh mẽ.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ dâng lên sự phấn khích, không ngờ mình lại tìm được vùng đất táng thần theo cách này.
Mặc dù không thể hoàn toàn khẳng định nhưng khả năng cao sẽ không sai.
Nhân tộc hiếm khi hoạt động trong không gian sâu thẳm, hơn nữa Nhân tộc mạnh mẽ như vậy cũng chỉ có thể tồn tại vào thời cổ.
Long Hoàng chính là bán siêu thần, có thể giết chết Long Hoàng chỉ bằng một tàn hồn, vậy ít nhất cũng là cấp Siêu Thần, vả lại còn không phải là siêu thần bình thường.
Lâm Mặc Ngữ nghĩ tới một người: Kiếm Tôn!
Có thể một kiếm chém đứt núi cao, còn giết chết côn trùng siêu thần tam trảm.
Cho dù là chết trận và chỉ còn lại tàn hồn, đó chắc chắn cũng là cường giả trong số tàn hồn.
Việc giết chết Long Hoàng không phải là điều không thể.
“Đưa ta đi.” Lâm Mặc Ngữ ra lệnh.
Long Hoàng không chút do dự bay về một hướng, Lâm Mặc Ngữ đi theo sau.
Lúc ấy, Long Hoàng đã trốn được một khoảng thời gian nhưng cuối cùng vẫn không thể trốn thoát,
Nửa tiếng sau, Long Hoàng dừng lại trước một ngọn núi cao.
Ngọn núi dựng đứng như dao cắt, giống như mũi tên sắc nhọn cắm thẳng lên trời.
Với thị lực của Lâm Mặc Ngữ, không ngờ lại không thể nhìn thấy trọn vẹn.
Ngọn núi này cao ít nhất mười vạn mét.
Bên sườn núi có một con đường, chỉ cần men theo con đường này, vòng qua sườn núi là đến được Mộ Địa mà Long Hoàng nói tới.
Đi theo con đường nhỏ, bầu trời càng lúc càng tối sầm, hơi thở cũng càng lúc càng ngột ngạt.
Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được hơi thở của pháp tắc.
Có đủ loại pháp tắc đan xen vào nhau một cách vô cùng hỗn loạn.
Sau khi vòng qua sườn núi, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy diện mạo thật của Mộ Địa.
Nơi này dựng lên tầng tầng bia mộ, mỗi bia mộ đều bị bao phủ trong lớp sương mù dày đặc, không thể thấy rõ chữ khắc trên đó.
Long Hoàng nói: “Chính là ở bên trong, ta đã gặp phải người cầm kiếm đó.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu, cảm nhận hơi thở ở đây.
Hơi thở linh hồn vô cùng nồng đậm nhưng giống với pháp tắc, nó cũng cực kỳ hỗn loạn.
Nơi này không chỉ có linh hồn của Nhân tộc mà còn có linh hồn của các chủng tộc khác, quấn lấy nhau.
“Vùng đất táng thần, nơi diễn ra trận đại chiến cuối cùng.”
Lâm Mặc Ngữ lẩm bẩm trong miệng, nhấc chân bước vào trong.
Thời đại này là thời kỳ huy hoàng nhất nhưng cũng nguy hiểm nhất.
Trận quyết chiến cuối cùng đã diễn ra trong không gian Vực Thẳm.
Vào thời điểm đó, các Thần Linh và chí cường giả Nhân tộc không biết rằng Antares sẽ bảo vệ ranh giới cuối cùng cho sự tồn vong của Nhân tộc.
Họ cũng không biết rằng dù bản thân có thua trận, Nhân tộc cũng sẽ không bị diệt vong.
Trong mắt họ, trận chiến này sẽ quyết định số phận của Nhân tộc ở thế giới này.
Nếu họ thua, Nhân tộc cũng sẽ mất đi hy vọng.
Ngoại tộc xâm lược, Nhân tộc diệt vong, bọn họ không còn đường lui.
Trước tình cảnh đó, họ đã dũng cảm chiến đấu, mang lại hy vọng sống cho Nhân tộc đời sau.
Trận chiến này diễn ra trong không gian sâu thẳm.
Với sự vững chắc của không gian sâu thẳm, tất cả đều bị đánh tan tác.
Sau trận đại chiến, bên trong không gian sâu thẳm xuất hiện rất nhiều khu vực hỗn loạn.
Vùng đất táng thần xuất hiện sau trận chiến có thể gọi là nơi cực kỳ nguy hiểm.
Trong vùng đất táng thần, đầy rẫy tàn hồn của những kẻ ngoại tộc xâm lược.
Mặc dù thần linh và cường giả Nhân tộc đã ngã xuống nhưng ý chí của họ không bị tiêu diệt.
Họ biến thành tàn hồn, tiếp tục chiến đấu với bọn ngoại tộc đến xâm lăng.
Lâm Mặc Ngữ vừa bước vào vùng đất táng thần đã nhìn thấy một cảnh tượng.
Bầu trời ở vùng đất táng thần đen kịt như mực tàu.