Chương 1640: Chống cháy, chống trộm, chống bạn thân (2)
Lâm Mặc Hàm rất tự tin trả lời.
Chỉ là hai chữ này, lại có chút giống với phong cách nói chuyện thường ngày của Lâm Mặc Hàm.
Lâm Mặc Hàm nói: “Tiểu Ngữ, bây giờ tỷ đã lĩnh ngộ pháp tắc vào thời điểm mấu chốt, có chút khó khăn, chờ thêm một khoảng thời gian nữa tỷ sẽ đến tìm ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ mơ hồ cảm nhận được hơi thở pháp tắc truyền ra từ động tiên.
Mặc dù trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cuối cùng hắn vẫn lựa chọn tin tưởng lời nói của Lâm Mặc Hàm.
Thà lựa chọn tin tưởng lời nói của Lâm Mặc Hàm, hay có thể nói rằng bởi vì hắn hiểu Lâm Mặc Hàm.
Từ bé hai người đã cùng nhau lớn lên nên tất nhiên hắn biết rất rõ tính cách của Lâm Mặc Hàm.
Nếu có chuyện gì xảy ra, Lâm Mặc Hàm nhất định sẽ không giấu mình.
Nếu việc lĩnh ngộ pháp tắc nguy cấp là thật, có lẽ thật sự khó bị phân tâm.
Lâm Mặc Ngữ cũng từng trải qua việc tương tự, một khi đã đắm chìm vào trong đó, sẽ không quá chú ý đến dòng chảy thời gian.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút: “Vậy ta đi trước, tỷ, sau khi ngươi hiểu rõ xong thì nhớ đến tìm ta, ta có chuyện muốn nói với ngươi.”
“Được!”
Sau khi nói xong những lời này, trận pháp dừng lại.
Lâm Mặc Ngữ nhìn sâu vào động tiên, xoay người rời đi.
Hắn luôn ghi nhớ lời nói của Lâm Mặc Hàm, mỗi người đều có con đường riêng để đi.
Có lẽ Lâm Mặc Hàm đang đi theo con đường riêng của mình.
Cánh Vong Linh rung lên, như tia sét lóe trên bầu trời.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ cũng không phát huy tốc độ đến giới hạn.
Sau khi hắn trở về đất liền, nhìn xuống đại địa từ trên không trung, đi qua các thành phố, nhìn những người dân sống ở các thành phố trên đường đi.
Cả thế giới thật sự đã thay đổi đáng kể.
Sau thảm họa, người dân nhanh chóng bắt đầu tập trung xây dựng lại quê hương.
Bây giờ toàn bộ thế giới đều thuộc về người Thần Hạ, không còn vấn đề đất đai nữa.
Những rắc rối bên trong đã hoàn toàn biến mất, đức tính chịu khó tốt đẹp của người Thần Hạ đã được hiện ra một cách chân chính.
Khắp nơi đều là những người dân đang chăm chỉ làm việc và xây dựng.
Cả thế giới tràn đầy sức sống.
Trên đường đi còn thấy nhiều phó bản hoang dã, trước mặt các phó bản có rất nhiều người đang tổ chức đội ngũ.
Cũng có các đội ngũ đã tiêu diệt BOSS hoang dã để lấy trang bị.
“Ôi, thật trùng hợp!”
Khóe miệng của Lâm Mặc Ngữ bỗng nhếch lên, hắn cảm nhận được hơi thở của Ninh Y Y.
Lúc này linh hồn của hắn rất sắc bén, cách nhau với khoảng cách rất xa, Lâm Mặc Ngữ đã bắt được hơi thở của Ninh Y Y.
Một đạo ánh sáng trắng phóng lên cao, kèm theo tiếng thét phấn khích của Ninh Y Y. Ánh sáng trắng biểu thị cấp độ đã tăng lên, Ninh Y Y cuối cùng cũng đạt tới cấp 70.
Trước mặt nàng, một còn BOSS hoang dã đang nằm trên mặt đất.
Con BOSS hoang dã này đã trở thành bước đệm để Ninh Y Y thăng cấp.
Thư Hàn mỉm cười dịu dàng: “Tiểu nha đầu này phấn khích như vậy làm gì? Có phải cảm thấy bản thân cuối cùng cũng có thể lấy chồng rồi đúng không?”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Y Y đỏ lên: “Thư Hàn tỷ, ngươi nói bậy cái gì vậy?”
Thư Hàn với đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm Ninh Y Y không ngừng: “Ôi, còn đỏ mặt nữa chứ, ta nói bậy à? Vận Nhi, Tiêm Tiêm, các ngươi nói xem ta có nói bậy không?”
Ninh Y Y hừ một tiếng: “Cũng đâu phải có có mình ta muốn lấy chồng đâu, Thư Hàn tỷ, chẳng lẽ ngươi không muốn lấy chồng?”
“Không biết là ai, lúc ngủ cứ gọi Lâm học đệ vậy ta.”
Lời nói của Ninh Y Y còn có uy lực hơn cả Thuật Pháp cấp Hằng Tinh. Thư Hàn lập tức không nói nên lời, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Mạc Vận kéo Mộc Tiêm Tiêm nhanh chóng cách xa hai bước, rời khỏi chiến trường của hai người.
Ninh Y Y chiếm được thế thượng phong, được nước lấn tới: “Thư Hàn tỷ, ta nói đúng rồi.”
Thư Hàn thất bại rút lui, khúm núm không biết trả lời thế nào.
Lúc này Mạc Vận khẽ nói vào tai Mộc Tiêm Tiêm: “Tiêm Tiêm, lúc ngủ ta không có nói mớ đúng chứ?”
Mộc Tiêm Tiêm suy nghĩ một chút: “Có lẽ là không, còn ta thì sao?”
Mạc Vận lắc đầu: “Ta cũng không nghe thấy."
Thư Hàn không phải đối thủ của Ninh Y Y, nói mấy câu thì lập tức bị đánh bại, nhưng lại không cam lòng, lập tức gọi tiếp viện: “Vận Nhi, lần trước ngươi đã nói với ta cái gì, nếu sau này muốn tìm chồng thì sẽ tìm…”
Sắc mặt Mạc Vận thay đổi rõ rệt, bỗng lao tới trước mặt Thư Hàn, một tay bịt miệng Thư Hàn lại: “Không được nói!”
Ninh Y Y sửng sốt một chút, tại sao Mạc Vận vốn luôn bình tĩnh lại có phản ứng lớn như vậy?
Hơn nữa sao khuôn mặt của Mạc Vận lại đỏ bừng lên vậy?
Ninh Y Y bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó: “Vận Nhi tỷ, ngươi cũng sẽ không…”
Mạc Vận lập tức lắc đầu, “Không có, ta chưa từng nói muốn gả cho nàng…”