Chương 165: An Phận Thủ Thường, Đừng Có Làm Liều (2)
Loại quái vật cấp bậc này, trước mặt Lâm Mặc Ngữ chẳng là gì cả.
Cho đến khi đến ốc đảo.
Khô Lâu chiến sĩ mang theo một đám lớn Bọ Cạp Khổng Lồ Sa Mạc chạy về phía trước.
Lâm Mặc Ngữ cũng đuổi theo.
Những chức nghiệp giả phía sau cũng đuổi theo.
“Lâm đại lão đây là muốn làm gì?”
“Trời đất, đây là muốn kéo bao nhiêu quái vật đây?”
“Đã có hơn trăm con rồi, còn đang tăng lên.”
“Muốn dựa vào kỹ năng của pháp sư Khô Lâu để quần công sao?”
“Chắc là vậy, vừa rồi ta đã chú ý, pháp sư Khô Lâu hệ Phong và hệ Băng đều có kỹ năng quần công.”
Mọi người vừa kích động vừa hưng phấn, đi theo Lâm Mặc Ngữ chạy một mạch.
Cứ như vậy chạychạy 20 phút, Bọ Cạp Khổng Lồ Sa Mạc phía sau Khô Lâu chiến sĩ đã đạt đến hơn 200 con.
Mọi người bắt đầu có chút lo lắng.
Nếu như Khô Lâu thất bại, bọn họ có phải nên chạy trốn hay không.
Đến lúc đó ngoại trừ thoát khỏi phó bản, không còn lựa chọn nào khác.
Nhìn biểu cảm thờ ơ của Lâm Mặc Ngữ, bọn họ chỉ có thể lựa chọn tin tưởng.
Vách núi cao xuất hiện trước mắt.
Cuối cùng cũng chạy đến trước hang động Kiến.
Khô Lâu chiến sĩ rốt cuộc cũng xoay người, cùng Bọ Cạp Khổng Lồ Sa Mạc khai chiến.
Nhìn thông báo kinh nghiệm không ngừng hiện lên, mọi người lúc này mới ý thức được, lực chiến đấu của Khô Lâu chiến sĩ vượt xa tưởng tượng của bọn họ.
Cứ tiếp tục như vậy, Bọ Cạp Khổng Lồ Sa Mạc bị tiêu diệt chỉ là vấn đề thời gian.
Nhưng như vậy, hình như cũng không cần thiết phải kéo đến cùng một chỗ đánh a.
Cho đến khi bọn họ chạy đến chiến trường.
Lâm Mặc Ngữ giơ tay lên.
Kỹ năng: Thi Khí Bạo Liệt!
Một tiếng nổ vang trời, cát vàng cuồn cuộn bay lên không trung như mưa rào đổ xuống.
Tiếp theo là những tiếng nổ liên tiếp, cát vàng càng bay mù mịt, cơn mưa nhỏ phút chốc biến thành bão cát.
Tiếng nổ bất ngờ khiến mọi người giật bắn mình. Vài người còn hoảng sợ ngã nhào xuống đất.
“Sấm sét sao? Sao lại có tiếng nổ lớn như vậy?”
“Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?”
“Ngươi… Các ngươi mau nhìn thông báo kinh nghiệm!”
Một người hét lên đầy kinh hãi.
Thông báo kinh nghiệm liên tục hiện lên như điên cuồng.
Bọ cạp sa mạc chết hàng loạt.
Chưa bao giờ nghĩ tới, vậy mà…
Tiếng nổ vang lên liên tục mười tiếng mới chịu dừng lại.
Chờ cho cát vàng tan đi, mọi người mới nhìn rõ.
Bọ cạp sa mạc đã chết sạch.
“Nhanh quá, làm sao có thể như vậy?”
“Lúc nãy chúng ta đến, rõ ràng còn ít nhất 150 con bọ cạp sa mạc, sao trong nháy mắt đã chết sạch?”
“Vừa rồi là kỹ năng gì vậy, uy lực lớn đến đáng sợ!”
“Thật đáng sợ, khó trách Lâm công tử có thể cày phó bản nhanh như vậy, kỹ năng này thật sự quá bá đạo!”
Lâm Mặc Ngữ không để ý đến lời bọn họ, tiếp tục dẫn đội ngũ tiến về phía trước.
Nhìn thấy cây xương rồng, phía trên vẫn không có quả xương rồng.
Bạch Ý Viễn nói không sai, xác suất xuất hiện quả xương rồng quả thực không cao.
Lũ bộ xương nhanh chóng dọn sạch lũ kiến con ở cửa hang, Lâm Mặc Ngữ quay sang mọi người nói: “Mọi người đừng vào vội.”
“Chờ ta dọn sạch quái vật rồi hãy vào.”
Vừa dứt lời, chiến sĩ bộ xương đã xông vào trong hang.
Mọi người đồng thanh đáp: “Được được được, chúng ta sẽ ở đây chờ.”
“Lâm đại nhân cứ từ từ đánh, không cần gấp.”
Vào phó bản đến giờ, cũng chỉ mới hơn 3 tiếng đồng hồ.
Tốc độ này đã vượt xa khỏi sức tưởng tượng của bọn họ.
Những đội ngũ khác thường phải mất mười mấy hai mươi tiếng đồng hồ, hiệu suất quả thực là một trời một vực.
Huống chi Lâm Mặc Ngữ còn đang 1 mình dẫn theo 39 người, nói ra ai mà tin được chứ.
Lâm Mặc Ngữ một mình tiến vào hang kiến, bên ngoài 39 người trố mắt nhìn nhau.
Chờ khoảng mười mấy phút, bỗng có người lên tiếng: “Hay là ta đi dụ một con quái đến đánh thử xem?”
“… Đừng có tìm đường chết, quái vật ở đây không có con nào dễ đối phó đâu.”
“Ta thấy Lâm công tử đánh rất nhẹ nhàng mà, lũ quái này hình như cũng không khó như trong tưởng tượng.”
“Hắn là hắn, ngươi là ngươi, hoàn toàn khác biệt.”
“Đều là người chơi, cho dù có chênh lệch cũng không đến mức lớn như vậy chứ.”
Mọi người tranh luận một hồi, cuối cùng quyết định dụ một con kiến con đến đánh thử.
Vài hiệp sĩ bước ra, được hỗ trợ gia tăng trạng thái đầy đủ.
Bọn họ cẩn thận tiến vào hang kiến, đi theo một lối vào khác với Lâm Mặc Ngữ.
Rất nhanh, đám hiệp sĩ này đã chạy ngược trở ra, phía sau là hai con kiến con đang đuổi theo.
“Lỡ tay dụ phải hai con!”
“Mục sư chuẩn bị trị liệu, pháp sư, chiến sĩ, cung thủ, chuẩn bị đánh quái!”
Vài hiệp sĩ vừa chạy vừa hô lớn.
Chạy đến phạm vi kỹ năng của mục sư, bọn họ xoay người bắt đầu tấn công kiến con.
Đồng thời không quên thi triển kỹ năng đặc trưng của hiệp sĩ: Khiêu khích.
Khiến cho sự chú ý của kiến con hoàn toàn tập trung vào mình.