Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1652 - Chương 1652: Tương Lai Sinh Thêm Con! (1)

Chương 1652: Tương lai sinh thêm con! (1)
Ở đây có những hạn chế nghiêm ngặt về cấp bậc, không thể ngồi loạn.

Tất cả những người có thể đến dự đám cưới đều là nhân vật nổi bật trong đế quốc Thần Hạ.

Từ hoàng thất đến các đại gia tộc cho đến quan chức quân sự cấp cao.

Mỗi người đều có thân phận hiển hách.

Vào ngày cưới, quảng trường học viện Hạ Kinh trở nên vô cùng sôi động.

Những quân nhân ăn mặc chỉnh tề đứng đó chào đón khách.



Thân phận của Lâm Mặc Ngữ là gì? Hắn là thần tướng sáu sao duy nhất trên thế giới.

Hắn thành hôn, sao quân đội không có mặt cho được?

Mí mắt Lâm Mặc Ngữ giật giật: "Lão sư, thế này có hơi quá không?"

Bạch Ý Viễn không thèm để ý: “Quá cái gì mà quá, đừng quên thân phận của ngươi, ngươi có thể là người mạnh nhất trong Nhân Tộc, một thần tướng sáu sao, còn là thần tượng của Nhân Tộc. Như thế này sợ là còn không đủ.”

Nghiêm Cuồng Sinh hiếm khi đồng ý với lời Bạch Ý Viễn: “Ngươi đúng là phải chú ý thân phận của chính mình. Thiên quân vạn mã đều không sợ, một chút cảnh nhỏ như vậy thì không là gì cả.”

“Tiểu Ngữ, ngươi sợ người lạ à?”

“Nhất định là không đến mức đó đúng không, Tiểu Ngữ?”

Hôm nay hai người đều mặc bộ quần áo đặc trưng của người Thần Hạ, ​​chỉnh tề sạch sẽ, trên mặt cười rất tươi.

Lâm Mặc Ngữ là đệ tử của họ, họ coi hắn như con ruột của mình.

Hôn lễ của Lâm Mặc Ngữ ngày hôm nay thậm chí còn thú vị hơn hôn lễ của chính họ.

"Ý Viễn, các ngươi chuẩn bị xong chưa? Khách cũng sắp đến rồi, một lát nữa sẽ đến."

Chu Thanh Liễu cùng mấy người bạn thân đi tới.

Lúc này, bụng nhỏ của Chu Thanh Liễu cũng hơi to ra, nàng ta cũng sắp trở thành mẹ rồi.

Lần này là nàng ta chịu trách nhiệm cho hôn lễ của Lâm Mặc Ngữ.

Một kẻ thô lỗ như Bạch Ý Viễn cũng không thể nghĩ ra được nhiều chi tiết như thế

này.

Cho dù có là Mạnh An Văn cũng không thể bằng Chu Thanh Liễu, nam nữ khác biệt, thiên cổ bất biến.

"Chào sư nương ạ!" Lâm Mặc Ngữ cung kính chào Chu Thanh Liễu.

Chu Thanh Liễu cũng rất thích Lâm Mặc Ngữ, ánh mắt trìu mến: "Được rồi được rồi, Tiểu Ngữ, chuẩn bị sẵn sàng đi, hôn lễ sẽ chính thức bắt đầu sớm thôi."

"Đừng lo lắng, cứ đi theo là được, sư nương đã sắp xếp xong rồi."

Lâm Mặc Ngữ cười cười: “Đa tạ sư nương đã nhọc lòng.”

Quảng trường học viện Hạ Kinh lúc này đã chật kín người.

Tổ chức hôn lễ ở học viện Hạ Kinh là việc xưa nay chưa từng xảy ra.

Trên sân khấu được dựng ở quảng trường, Mạnh An Văn bước lên.

"Chư vị, xin hãy im lặng!"

Với giọng nói trong trẻo của Mạnh An Văn, cả nơi này trong giây lát đã im lặng.

Mạnh An Văn chậm rãi nói: "Hôm nay là đại hỷ của Đại tướng Lâm Mặc Ngữ, cũng là ngày đại hỷ của đế quốc Thần Hạ chúng ta."

Trong lời nói của Mạnh An Văn có ẩn ý mà mọi người đều hiểu.

Những gì Lâm Mặc Ngữ đã làm cho Nhân tộc và đế quốc Thần Hạ đã được biên soạn thành sách và đã được rất nhiều người biết đến.

Sự trỗi dậy của Lâm Mặc Ngữ có thể nói là truyền kỳ.

Ngắn ngủn mấy năm đã đạt tới một độ cao đáng kinh ngạc, một điều trước giờ chưa từng có và cũng sẽ khó có ai như hắn.

Mạnh An Văn khách khí nói vài câu. Hắn ta là thầy của Lâm Mặc Ngữ, đồng thời cũng là người chủ trì hôn lễ.

Khi Mạnh An Văn tuyên bố hôn lễ chính thức bắt đầu, trên quảng trường lập tức vang lên tiếng nhạc dễ nghe ngọt ngào.

Hàng trăm nhạc sĩ chuyên nghiệp vì hôn lễ của Lâm Mặc Ngữ mà diễn tấu đồng thời cất cao giọng hát của họ.

Âm nhạc còn thoang thoảng đi kèm với thơ cổ của đế quốc Thần Hạ.

Nhiều thi nhân chuyên nghiệp cũng ngâm thơ cổ.

Âm nhạc và thi văn bổ sung cho nhau khiến chúng dễ nghe mà không hề lấn át nhau.

Trong buổi lễ độc nhất của đế quốc Thần Hạ, ​​bốn tân nương sóng vai nhau bước vào.

Cũng không có trưởng bối đi cùng, bốn vị tân nương mặc lễ phục màu đỏ, nắm tay nhau mà đến.

Khuôn mặt bốn người tràn đầy xuân sắc, đẹp đẽ như đào mận, vô cùng xinh đẹp.

Bốn tia sáng từ trên trời rơi xuống trên người bốn người đồng thời vô số ánh sáng vàng rơi xuống khiến bốn người trông giống như những nàng tiên trong thần thoại.

Bốn người họ đều xinh đẹp đến kinh ngạc.

Lâm Mặc Ngữ không biết đã xuất hiện lúc nào trên sân khấu, mặc hỷ phục và trang phục của đế quốc Thần Hạ.

Dáng người hắn đĩnh bạt, ngọc thụ lâm phong.

“Lâm thần tướng thật anh tuấn, tân nương cũng thật xinh đẹp.”

“Kim đồng ngọc nữ, duyên trời tác hợp, thật đáng ngưỡng mộ!”

"Chỉ có mỹ nhân như vậy mới xứng với Lâm thần tướng."

"Giết nhiều kẻ thù nhất, cưới nữ tử xinh đẹp nhất, Lâm thần tướng đúng là tấm gương cho thế hệ chúng ta noi theo."



Mọi người bên dưới đều ghen tị với bốn người, Lâm Mặc Ngữ, ghen tị với Ninh Y Y.

Khi sự chênh lệch đạt đến một mức độ nhất định, sự ghen tị sẽ không còn nữa mà chỉ còn lại sự sùng bái và ngưỡng mộ.
Bình Luận (0)
Comment