Chương 1665: Đã biết được thứ tự trước sau chưa?
"Cấp Siêu Thần trở lên là chân thần, sau đó có thần vương và thần chúa. Về phần mạnh hơn thì ta vẫn chưa biết."
Lâm Mặc Ngữ không đề cập đến cường giả vô địch, đối với họ còn quá sớm.
Chưa kể lão già Thanh Ngưu, người có thể khiến cường giả vô địch biến thành tro bụi chỉ bằng một cái vẫy tay.
Đây là sự tồn tại mà ngay cả Lâm Mặc Ngữ cũng không thể hiểu được.
Mạnh mẽ như Antares, tới tên còn không dám nói, nghĩ cũng không dám nghĩ.
Lâm Mặc Ngữ hướng về tầng cường giả này, Mạc Vận và những người khác cũng hướng về chân thần, thần vương, thậm chí là thần tôn mà Lâm Mặc Ngữ vừa nói.
Lúc trước, đạt đến cấp Thần đã là một mục tiêu khó với đối với họ.
Hiện tại được nghe Lâm Mặc Ngữ nói mới phát hiện cấp Thần chỉ mới là bước khởi đầu.
Cấp Siêu Thần không là gì trong đại thế giới, nó chỉ là bước khởi đầu trên con đường trở thành cường giả.
Trở nên mạnh mẽ hơn là nguyện vọng của mọi người Nhân tộc. Không ai muốn mình yếu đuối. Mọi người đều muốn trở nên mạnh mẽ hơn, thống trị thiên hạ.
Ninh Y Y mang theo một tia hy vọng nói: "Mặc Ngữ, chúng ta cũng có thể đạt tới trình độ đó sao?"
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười không trả lời mà nói sang chuyện khác.
"Cấp Siêu Thần người bắt đầu tuổi thọ là năm trăm năm, mỗi lần thăng cấp lên một cấp, sẽ tăng thêm một trăm năm, cực hạn có thể đạt tới hai nghìn năm."
"Chân thần, thần vương tuổi thọ sẽ dài hơn. Theo ta biết, một khi đạt đến cảnh giới thần tôn, tuổi thọ hẳn là tính bằng mấy vạn năm."
Sự chú ý của bốn người đột nhiên chuyển hướng từ việc trở nên mạnh mẽ hơn sang sống trường sinh.
Từ nhỏ trong khái niệm của họ người có thể sống hơn trăm năm được coi là trường thọ.
Cho dù cấp bán Siêu Thần cũng chỉ cần hơn 200 năm một chút.
Bây giờ thoát cái triển vọng đến mấy ngàn năm, trên vạn năm . .
Đây là điều chưa bao giờ dám nghĩ tới.
"Người ta có thể sống lâu như vậy sao?" Trong mắt Mộc Tiêm Tiêm sáng lên vẻ khó tin.
Không ai có thể nghi ngờ lời nói của Lâm Mặc Ngữ.
Đối với bất kỳ sinh linh nào, trường sinh có một sức cám dỗ rất mạnh mẽ.
Con kiến hôi còn tham sống, thà chết tử tế còn hơn sống vô ích.
Những từ này đều thể hiện sự theo đuổi cuộc sống.
Mặc dù được gọi là sinh linh không chỉ vì ‘sinh’ mà được gọi như vậy.
Lâm Mặc Ngữ nói: "Cảnh giới càng cao, thực lực càng mạnh, có thể sống lâu hơn. Không chỉ có thể trường sinh, còn có vĩnh sinh."
Trường sinh là dù có sống bao lâu, dù có sống hàng trăm nghìn triệu năm thì cuối cùng cũng sẽ chết.
Vĩnh sinh là có thể sống mãi mãi, không bao giờ chết, vĩnh vô chi cảnh, sống mãi mãi.
(*) Vĩnh vô chi cảnh như kiểu không bao giờ kết thúc.
Lời nói của Lâm Mặc Ngữ mơ hồ đã cho bọn họ một mục tiêu: Vĩnh sinh!
Ninh Y Y thấp giọng nói: "Nếu như có thể vĩnh sinh, có phải là ta có thể ở cùng Mặc Ngữ mãi mãi không?"
Thư Hàn vỗ vỗ đầu Ninh Y Y: "Nha đầu ngốc, không dễ dàng như vậy đâu.”
Mạc Vận cũng biết việc này không hề dễ dàng: “Không dễ cũng phải nỗ lực.”
Ánh mắt nàng ấy kiên định rõ ràng, nàng ấy đã có một mục tiêu mới.
Nói đến đây, Lâm Mặc Ngữ biết mục đích của mình đã đạt được.
Hắn muốn khơi dậy khát vọng của mọi người trước, chỉ sau khi có mục tiêu, hắn mới có thể thực hiện bước tiếp theo.
Lâm Mặc Ngữ uống trà, tổ chức buổi thảo luận: “Hiện tại chúng ta có một số câu hỏi đặt ra.”
“Câu hỏi đầu tiên là, vì lý do nào đó, Nhân tộc ở thế giới của chúng ta không có trình độ cao và rất khó đạt đến trình độ đó”.
"Bán Siêu Thần có lẽ là cực hạn, tiến thêm một bước gần như không có khả năng."
Câu nói này giống như một gáo nước lạnh dội vào đầu mọi người.
Mọi niềm vui trong viễn cảnh trước đó đều tan biến, sắc mặt họ chợt sa sầm.
Thư Hàn đột nhiên nhớ tới lời nói của Lâm Mặc Ngữ: “Điều Mặc Ngữ nói là khó chứ không phải là không thể.”
Trong đám người, Thư Hàn là người chú ý nhất, trong nháy mắt nắm bắt được chi tiết.
Lâm Mặc Ngữ vẫn dùng cách nói chuyện bị động, có mấy từ không nói rõ ràng, để bọn họ tự hiểu.
Những gì chính bọn họ hiểu cũng là những gì dễ tiếp thu nhất, hiệu quả còn tốt hơn những gì hắn nói rất nhiều.
Lâm Mặc Ngữ nói: "Đúng vậy, rất khó, nhưng không phải là không thể."
"Vấn đề này ta có biện pháp, chỉ cần thực lực của ta đạt đến trình độ nhất định, ta có thể thay ngươi thay đổi vận mệnh cùng thiên phú."
"Chỉ là, thực lực của ta muốn tăng lên cần có thời gian, có thể là mấy trăm năm, có lẽ là mấy ngàn năm."
Ninh Y Y ngơ ngác nhìn Lâm Mặc Ngữ: "Mặc Ngữ, ý của ngươi là ngươi có thiên phú đạt tới cảnh giới cao hơn sao?"
Lâm Mặc Ngữ ngạc nhiên trước tâm điểm của Ninh Y Y, trong mắt Ninh Y Y tràn đầy quan tâm, thậm chí còn an tâm.
Xem ra chỉ cần có thể đột phá, không bị thiên phú của mình vây hãm, nàng có thể an tâm rồi.