Chương 1715: Ta muốn đột phá (1)
Sau một thời gian dài không thể đột phá, chỉ cần kiểm soát được một chút pháp tắc nữa, nhưng với sự trợ giúp của sức mạnh Tín Niệm, rào cản đã bị phá vỡ.
Lâm Mặc Ngữ nhận ra, sức mạnh Tín Niệm thật sự là một món đồ tốt.
Nếu đã nói vậy, diễn kịch phải diễn cho hết.
Sức mạnh Tín Niệm càng nhiều càng tốt.
Bóng dáng của Ma Hoàng xuất hiện giữa không trung, theo như việc đã bàn bạc, Ma Hoàng sẽ ra tay với Lâm Mặc Ngữ.
Động lực rất lớn, năng lượng cuồn cuộn, pháp tắc nổ vang.
Uy lực khủng khiếp của Ma Hoàng quét sạch, tất cả chức nghiệp giả Nhân tộc đều bị áp chế, câm như hến.
Chỉ có Lâm Mặc Ngữ là không bị ảnh hưởng gì, chiến đấu với Ma Hoàng.
Quân đoàn Vong Linh kề vai sát cánh chiến đầu với Lâm Mặc Ngữ, tiến lên bao vây Ma Hoàng.
Trận chiến là thật, không hề giả chút nào.
Lúc này, Ma Hoàng không hề nương tay chút nào.
Việc này cũng đã được bàn bạc trước đó, diễn giả làm thật.
Hậu quả của trận chiến bị oanh tạc, các chức nghiệp giả Nhân tộc lần lượt bị thương, bọn họ sợ hãi đến mức nhanh chóng rút lui…
Quân đoàn Vong Linh cũng đến kịp thời, chống lại đòn tấn công của đội quân Nhân tộc.
“Lâm thần tướng quân thật tốt, đang đánh nhau với Ma Hoàng, mà còn có thể bận lòng bảo vệ chúng ta.”
“Vậy mà trước kia ta cho rằng Lâm thần tướng chẳng là cái gì cả, thật là xấu hổ.”
“Đúng vậy, thật muốn đào hố chui vào, xấu hổ quá.”
“Ta đã quyết định, sau này Lâm thần tướng sẽ là thần tượng của ta, con cháu của ta đều phải lấy Lâm thần tướng làm gương.”
Rất nhiều người tuyên bố lời thề, cực kỳ kính trọng Lâm Mặc Ngữ.
Sức mạnh Tín Niệm lại được tăng cường lần nữa, đạt đến mức chưa từng có từ trước tới giờ.
Những hiểu biết về các pháp tắc lần lượt xuất hiện.
Pháp tắc Bất Tử cuối cùng đã chui vào trong tay linh hồn.
Toàn thân Lâm Mặc Ngữ run lên, cảm thấy mình đã dung hợp với pháp tắc trước đó, giống như đã dung hợp thành một.
Khi tia pháp tắc này dung hợp vào linh hồn, sức mạnh linh hồn sẽ nhanh chóng tăng lên.
Toàn thân Lâm Mặc Ngữ sáng chói, hoàn toàn đột phá trong lúc chiến đấu, thuận thế đạt tới Bán Siêu Thần.
Trở thành Bán Siêu Thần, sức chiến đấu của Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng tăng lên.
Cho dù chỉ kiểm soát 1 phần trăm pháp tắc, nhưng sức mạnh cũng đã mạnh hơn trước rất nhiều.
Sức chiến đấu nhanh chóng tăng lên, ‘cuộc chiến’ với Ma Hoàng cũng tiến vào giai đoạn cuối.
Sau một cuộc chiến đầu dùng toàn bộ sức lực, một lỗ lớn đã bùng nổ giữa không trung.
Đằng sau cái lỗ lớn là khoảng không vô tận tối tăm và sâu thẳm.
Lâm Mặc Ngữ trở về từ hư không, trông có vẻ bình an vô sự.
Nhưng Ma Hoàng thì lại không tìm thấy tung tích.
Mọi người nhìn thấy cảnh này, đều biết Lâm Mặc Ngữ đã thắng, Ma Hoàng đã bị đánh bay.
Ác ma cũng hoàn toàn sụp đổ dưới sự tàn sát của quân đoàn Vong Linh.
Đội quân Nhân tộc cuối cùng đã giành được chiến thắng, sau chuỗi trận thua liên tiếp.
Chiến thắng này là do Lâm Mặc Ngữ mang đến, là Lâm Mặc Ngữ đã lật ngược tình thế.
Trận chiến này đã chứng minh sức mạnh của Lâm Mặc Ngữ, Lâm Mặc Ngữ lại còn mạnh hơn cả Địch Hoàng.
Lâm Mặc Ngữ lại trở thành huyền thoại của Nhân tộc một lần nữa, trở thành người mạnh nhất trong Nhân tộc, sự tồn tại bất khả chiến bại.
Khi tin tức này truyền tới thế giới Nhân tộc, càng ngày càng có nhiều người bắt đầu kính trọng và ngưỡng mộ Lâm Mặc Ngữ.
Sức mạnh Tín Niệm càng ngày càng mạnh mẽ.
Lâm Mặc Ngữ đã phát hiện ra một lợi ích của sức mạnh Tín Niệm, có thể tăng tốc sự lĩnh ngộ của mình về pháp tắc.
Lâm Mặc Ngữ cũng không ở lại thế giới Vực Thẳm được lâu, sau khi chào hỏi Mạnh An Văn và những người khác thì lập tức trở lại thế giới Nhân tộc.
Mạnh An Văn cũng biết, cuộc chiến trong thế giới Vực Thẳm, vẫn phải giao cho bọn họ.
Lâm Mặc Ngữ chỉ giải quyết Ma Hoàng cho bọn họ, về phần những ác ma khác, vẫn do bọn họ xử lý.
Lâm Mặc Ngữ không thể bảo vệ bọn họ mãi được, sau cùng vẫn phải dựa vào chính mình.
Mạnh An Văn nhìn đội quân Nhân tộc đang trần đầy ý chí chiến đầu, trầm tư: “Ta cảm thấy chuyện này có gì đó không bình thường.”
Mạnh An Văn vốn nhạy cảm.
Sau khi suy tính kỹ lưỡng, hắn ta quyết định rời khỏi thế giới Vực Thẳm.
Tháp Thần Hạ tạo ra một trận Truyền Tống, đưa hắn ta trở về thành phố Hạ Kinh.
Vừa đến nhà Lâm Mặc Ngữ, Mạnh An Văn đã nhìn thấy hắn đang đứng trước cổng trang viên. Lúc này, Lâm Mặc Ngữ đã đạt đến Bán Siêu Thần.
Hắn đứng đó, không hề nhúc nhích, nhưng toát lên một vẻ uy nghiêm phi thường.
“Lão sư.”
Giọng nói của Lâm Mặc Ngữ vang bên tai Mạnh An Văn, khiến hắn ta cảm giác như đệ tử này đang đợi mình từ lâu.
Ngay sau đó, Lâm Mặc Ngữ đã xuất hiện trước mặt, nở nụ cười rạng rỡ: “Lão sư, ta biết lão sư đến đây vì chuyện gì.”
“Ngươi biết ta sắp đến?” Mạnh An Văn nhìn đệ tử thông minh xuất chúng của mình.
Nhiều lúc, Mạnh An Văn không cần nói gì, Lâm Mặc Ngữ cũng có thể đoán được ý nghĩ của hắn ta.