Chương 1730: Ngủ ngon, đợi vi phu đánh thức các ngươi (1)
Lâm Mặc Ngữ cười nói: "Đây là sự nỗ lực của tiền bối, không liên quan gì tới vãn bối cả.”
Địch Hoàng càng khách khí hơn: “Lão phu có lời muốn nói, người nắm được đều là vi sư, tiểu hữu đã thành Siêu Thần sớm hơn lão phu một bước, theo lễ nghi, ta phải gọi ngươi một tiếng tiền bối mới đúng.”
Mọi người ồ lên, lúc này bọn họ mới biết, Lâm Mặc Ngọc đã đột phá thành Siêu Thần.
Còn đi trước Địch Hoàng một bước.
Trong mắt ba người Mạnh An Văn lộ ra vẻ kinh ngạc.
Ba người Mạnh An Văn đều biết Lâm Mặc Ngữ có thể đột phá thành cấp Siêu Thần nhưng không ngờ lại nhanh như vậy.
Về phần những người khác, đã bị sốc đến mức không nói nên lời.
Dưới 30 tuổi cần phải có thiên tài gì mới có thể đột phá thành cấp Siêu Thần?
Thiên tài của Lâm Mặc Ngữ nằm ngoài tầm với của người khác.
Khi không bắt kịp, sự ghen tị sẽ không tồn tại, chỉ còn lại sự hâm mộ.
Sau khi chúc mừng lẫn nhau, Lâm Mặc Ngữ gọi Địch Hoàng, Mạnh An Văn, Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh.
“Tiền bối Địch Hoàng, lão sư, ta phải đi rồi.”
Trên con đường ánh sáng có những điều không thể nói cho người khác biết.
Nhưng có một số việc lại cần thiết phải nói với người khác.
Việc Lâm Mặc Ngữ sắp rời đi, tạm thời không tiện nói cho người trong thiên hạ biết.
Nhưng ba người Mạnh An Văn cần phải biết.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ, bọn họ là người thân của mình.
Hơn nữa, Lâm Mặc Ngữ cũng nhắc tới chuyện Quan Tài Ngủ Say với ba người Mạnh An Văn, ba người bọn họ cũng chưa có ý định phải rời đi.
Vì thế Lâm Mặc Ngữ tôn trọng sự lựa chọn của bọn họ, hơn nữa khi hắn trở thành chủ của thế giới, sẽ đem một phần sức mạnh của thế giới lên trên người bọn họ.
Cứ như vậy, bọn họ có thể có cơ hội đột phá đến cấp Siêu Thần.
Dù không thành công thì hai bên vẫn còn có thời điểm sẽ gặp lại nhau.
Về phần Địch Hoàng, sau khi mình đi rồi, Địch Hoàng sẽ trở thành người mạnh nhất ở thế giới Nhân tộc.
Dù tương lai có chuyện gì phát sinh đi chăng nữa, Địch Hoàng cũng sẽ tồn tại giống như định hải thần châm.
Ba người Mạnh An Văn nhìn Lâm Mặc Ngữ, thật lâu không nói gì.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy sự không nỡ trong mắt bọn họ.
Loại này giống như hài tử của mình sắp đi xa.
Cho dù Bạch Ý Viễn đã có hài tử của mình nhưng trong mắt ông, Lâm Mặc Ngữ cũng là hài tử của ông.
Hai lão gia hỏa Bạch Ý Viễn và Nghiêm Cuồng Sinh này, hốc mắt đều có chút ươn ướt.
Địch Hoàng hừ một tiếng: “Hai người các ngươi cộng lại đều đã 200 tuổi, đừng làm giống như mấy người mẹ vậy chứ.”
“Chỉ có rời khỏi thế giới này, mới có thể trèo lên những nơi càng cao hơn.”
"Ngươi cho rằng lão tử không muốn đi sao? Lão tử là không có năng lực rời đi, ta sợ chết!"
“Có bản lĩnh các ngươi cũng tu luyện đến Siêu Thần cấp ba thì cũng rời khỏi thế giới này đi."
Địch Hoàng giáo huấn bọn họ giống như giáo huấn hậu bối.
Bảy tám mươi năm trước, Địch Hoàng chính là giáo huấn bọn họ như vậy.
Mạnh An Văn nhìn Lâm Mặc Ngữ, chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Hết sức cẩn thận."
Tất cả những điều muốn nói đều gói gọn trong bốn chữ này.
. . .
Khi trở lại trang viên của mình, bốn người Ninh Y Y vẫn chưa trở về, trong trang viên không có một bóng người.
Bên trong chỉ có vài vị hạ nhân, cũng đã rời khỏi trang viên cách đây mấy ngày.
Lâm Mặc Ngữ một mình hồi tưởng lại, hồi ức từ khi mình chuyển chức tới nay, đủ loại trải nghiệm không đến mười năm trước.
Có cảm giác giống như bọt nước nhưng lại vô cùng chân thực.
Từng cảnh tượng sự kiện, xẹt qua trước mắt vô cùng rõ ràng.
Lâm Mặc Ngữ giống như trải qua một hồi nhân sinh chỉ thuộc về mình một lần nữa.
Khí tức cũng phát sinh biến hóa trong hồi ức, dường như trở nên yên tĩnh lần nữa.
Trên thực tế, Lâm Mặc Ngữ chỉ khi đối mặt với đám người Antares, Ninh Y Y, Mạnh An Văn, mới có thể nói nhiều một chút.
Đối với người khác thì hắn người cũng như tên, trầm mặc không nói.
Mãi đến khi có tiếng bước chân vang lên, Lâm Mặc Ngữ mới nhanh chóng thức tỉnh lại.
Bốn người Ninh Y Y đã trở lại, các nàng giống như là đã bàn bạc tốt với nhau, cùng nhau đi cùng nhau về.
Lúc này còn có năm ngày nữa là thời gian Lâm Mặc Ngữ xuất phát.
Lâm Mặc Ngữ lại vượt qua năm ngày nghỉ ngơi.
Cũng không biết phải mất bao lâu để có được một ngày như vậy trong tương lai.
Năm ngày sau, bốn người vây quanh bên người Lâm Mặc Ngữ, trong mắt lộ ra vẻ không nỡ.
Nước mắt Ninh Y Y không nhịn được rơi xuống, cái mũi tinh xảo không ngừng co rút.
Ba người còn lại cũng giống hệt như vậy.
Trong mấy năm qua, tình cảm giữa mấy người đã rất sâu đậm.
Sắp chia ly, đều rất không nỡ.
Lâm Mặc Ngữ lau nước mắt thay mấy người: "Không cần rơi nước mắt, các ngươi chỉ cần ngủ một giấc, đợi khi tỉnh lại, chúng ta liền không cần phải tách ra nữa."