Chương 1748: Thiên phú tăng cường, chứa đựng pháp tắc (1)
"Đây cũng là điểm yếu của các ngươi, các ngươi sẽ mất đi một cơ hội cường hóa thiên phú so với chúng ta. Tuy nhiên, chuyện này có thể bù đắp được."
"Quan trọng nhất là chuyển dời thiên phú ra ngoài."
Lâm Mặc Ngữ không hỏi thêm nữa.
Cốc Thanh Tuyền thanh toán điểm tích lũy, mở cửa phòng tu luyện ra.
Mỗi ngày đều phải tốn 100 điểm tích lũy. Lúc thanh toán điểm điểm tích lũy, Lâm Mặc Ngữ rõ ràng nhìn thấy sự xót xa trong mắt Cốc Thanh Tuyền.
Chắc chắn 100 điểm tích lũy này không hề rẻ.
Cửa phòng tu luyện chậm rãi đóng lại. Trong khoảnh khắc cửa đóng lại, Lâm Mặc Ngữ cảm giác như mình đang ở vô tận trong tinh không.
Rất nhiều ngôi sao mang theo sức mạnh cuồn cuộn, vô số pháp tắc từ bốn phương tám hướng bắn tới, bao trùm toàn bộ phòng tu luyện.
Tuy những pháp tắc này còn chưa đạt đến trình độ hiện thực hóa, nhưng đã hết sức rõ ràng.
Cảm ngộ pháp tắc ở nơi này quả thực hiệu quả tăng gấp bội.
Phải tốn 100 điểm tích lũy mới có thể sử dụng phòng tu luyện một ngày, quả nhiên đáng giá.
Nếu có đủ điểm tích lũy, có thể thường xuyên tu luyện trong hoàn cảnh này, tốc độ lĩnh ngộ pháp tắc sẽ vô cùng kinh người.
Đây là lần đầu tiên Lâm Mặc Ngữ chân chính cảm nhận được pháp tắc đại thế giới.
So với pháp tắc ở tiểu thế giới, pháp tắc đại thế giới phức tạp hơn, nhiều hơn, đồng thời cũng mạnh mẽ hơn.
Lâm Mặc Ngữ hít sâu một hơi, sau đó tĩnh tâm lại, khoanh chân ngồi xuống.
Ngón tay bấm ra một đạo phù văn, theo một tiếng vang nhỏ, sự ngăn cách mà thần tôn Dạ Phong đã làm với Lâm Mặc Ngữ bắt đầu sụp đổ vào lúc này.
Sự ngăn cách với pháp tắc đại thế giới là do thần tôn Dạ Phong làm, phương pháp giải trừ đã giao cho Lâm Mặc Ngữ từ trước rồi.
Chỉ cần Lâm Mặc Ngữ cần, hắn có thể giải trừ bất cứ lúc nào.
Ngăn cách được giải trừ, Lâm Mặc Ngữ một lần nữa phơi bày dưới pháp tắc đại thế giới.
Lễ rửa tội theo pháp tắc của đại thế giới chính thức bắt đầu.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy có một cỗ sức mạnh vĩ đại khó có thể tưởng tượng được tiến vào trong thế giới linh hồn của mình, trong nháy mắt xuyên qua phòng ngự của thế giới linh hồn, trực tiếp đi tới linh hồn bản thể.
Thế giới linh hồn ầm ầm rung chuyển, linh hồn bản thể tắm mình dưới pháp tắc đại thế giới, cảm thấy vô cùng thoải mái.
Đại thụ Thiên Phú phản ứng vô cùng mãnh liệt, điên cuồng hấp thu sức mạnh đến từ đại thế giới.
Nó bắt đầu lớn mạnh nhanh chóng, trở nên càng thêm to lớn.
Đại thụ Thiên Phú càng to lớn, thiên phú mang đến càng mạnh, đồng thời có thể nhanh chóng để thăng cấp sức mạnh linh hồn của Lâm Mặc Ngữ.
Cốc Thanh Tuyền nói phần lớn người từ tiểu thế giới đến sẽ mất đi một cơ hội cường hóa thiên phú so với những người ở đại thế giới như nàng ấy.
Lâm Mặc Ngữ biết mình không nằm trong số đó.
Ba loại thiên phú của hắn đã sớm được chuyển dời ra ngoài, hơn nữa còn dung hợp làm một, hóa thành đại thụ Thiên Phú.
Lúc này, dưới lễ rửa tội theo pháp tắc của đại thế giới thì nó đang nhanh chóng lớn mạnh.
Lâm Mặc Ngữ rất muốn biết sau khi trải qua lễ rửa tội theo pháp tắc của đại thế giới thì thiên phú của mình có thể mạnh đến mức nào.
Đột nhiên có một mảng ánh sáng vàng chói lóa từ sâu trong thế giới linh hồn bộc phát ra.
Tia ánh sáng vàng này đến vô cùng đột ngột, hoàn toàn chiếu sáng thế giới linh hồn.
Ngay cả ánh sáng vàng của pháp tắc đại thế giới cũng bị nó che lấp.
"Đỉnh Thần Châu!"
Lâm Mặc Ngữ khẽ quát một tiếng.
Từ sau khi hắn có được nó thì nó đã không còn động tĩnh gì, lúc này đỉnh Thần Châu đột nhiên có động tĩnh.
Đỉnh Thần Châu bay ra từ sâu trong linh hồn, đến bên cạnh đại thụ Thiên Phú, rót vô số ánh sáng vàng lên trên đại thụ Thiên Phú.
Ánh sáng vàng như nước, tưới lên đại thụ Thiên Phú khiến đại thụ Thiên Phú lớn mạnh nhanh hơn.
Ánh sáng vàng này chính là sức mạnh thần tính, vô cùng nồng đậm.
Đại thụ Thiên Phú phát ra tiếng vui sướng, rõ ràng nó rất thích sức mạnh thần tính mà đỉnh Thần Châu mang đến.
Đây là lần thứ hai đại thụ Thiên Phú được tưới bởi pháp tắc đại thế giới và sức mạnh thần tính.
Mỗi lần đại thụ Thiên Phú được tưới tắm đều báo hiệu một vòng sinh trưởng mới.
Hàng ngàn hàng vạn cành cây rủ xuống, vô cùng sum suê.
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được sự vui sướng và thân thiết do đại thụ Thiên Phú truyền đến.
Nó là thiên phú của hắn, cũng là đứa con của hắn.
Từng sợi cành liễu quấn quanh, bao bọc lấy linh hồn bản thể.
Tiếp theo, trên cành liễu bùng lên ngọn lửa hừng hực.
Ngọn lửa màu tím một lần nữa thiêu đốt linh hồn.
Linh hồn cảm nhận được cơn đau dữ dội. Tuy nhiên, Lâm Mặc Ngữ đã quen rồi, chút đau đớn này cũng không tính là gì.
Trong đau đớn, tạp chất trong linh hồn bị luyện hóa, bị loại bỏ.