Chương 1751: Nhiều khi nói không bằng làm (2)
Nếu như thành tích của Lâm Mặc Ngữ không tốt thì sẽ thua thiệt.
Lâm Mặc Ngữ ghi nhớ lời Cốc Thanh Tuyền nói vào lòng.
Hắn nhất định phải đi thành Thần.
Dọc đường đi đã nghe Cốc Thanh Tuyền vô số lần nhắc tới thành Thần, đây chính là nơi mà tất cả tu luyện giả Nhân tộc hướng tới nhất.
Cốc Thanh Tuyền cũng muốn đi thành Thần nên nàng ấy đang cố gắng.
Cốc Thanh Tuyền đưa Lâm Mặc Ngữ đi đến nơi khảo nghiệm cuối cùng.
Chỉ chốc lát, nơi xa đã truyền đến giọng nói.
Lâm Mặc Ngữ thấy một đám người đang tụ lại ở nơi này.
Sau khi bước vào Chiến Thần Điện, suốt chặng đường đều yên tĩnh và lạnh lùng.
Chỉ có ở đây mới khá náo nhiệt một chút.
Lâm Mặc Ngữ nhận ra những người đó, chính là những người đã xếp hàng bên ngoài chỗ đăng ký.
Trong đó có những người mới như hắn, cũng có những người tiếp dẫn như Cốc Thanh Tuyền vậy.
Lâm Mặc Ngữ đến, lập tức hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người.
Lúc đó ở trước Chiến Thần Điện, Lâm Mặc Ngữ nhìn chằm chằm vào năm nhân vật lớn đều bị bọn họ nhìn thấy.
Trong mắt mọi người lộ ra một tia không phục.
Đều là người đi ra từ tiểu thế giới, vì sao Lâm Mặc Ngữ có thể trừng mắt nhìn năm nhân vật lớn mà họ lại không được chứ?
Chẳng lẽ vì mình không bằng đối phương sao?
Đều là cấp Siêu Thần giống nhau, lại đều đi ra từ tiểu thế giới như nhau mà mỗi một người đều là thiên tài trong tiểu thế giới nên vô cùng kiêu ngạo.
Lâm Mặc Ngữ không thấy ánh mắt của bọn họ, đi tới sau cùng của đội ngũ, an tĩnh chờ đợi.
Khảo hạch được tiến hành ở một gian phòng khép kín, bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy gì.
Chỉ có sau khi kết thúc khảo hạch thì mới nhận được điểm số cuối cùng.
Về phần quá trình thì nghiêm ngặt bảo mật.
Có người nói ngoại trừ chiến thần Tiêu Chiến Thiên thì không có người nào có thể nhìn trộm được.
Bảo vệ chặt chẽ người khảo hạch.
Cốc Thanh Tuyền chỉ vào bên cạnh phòng khảo hạch: "Ngươi xem nơi đó có một quả Tinh Thần Thủy Tinh."
"Sau khi kết thúc khảo hạch thì Tinh Thần Thủy Tinh sẽ phát sáng để biểu thị thành tích nhận được."
"Màu trắng đại diện cho ‘kém’, màu xanh đại diện cho ‘tốt’, màu đỏ đại diện cho ‘trội’ còn màu vàng là đại diện cho ‘cực’."
Muốn đi ddeens thành Thần thì đánh giá chính là điều cơ bản nhất.
Nếu muốn chắc chắn một chút thì nhất định phải nhận được 'cực' .
Lâm Mặc Ngữ bỗng nhiên có chút ngạc nhiên: "Ngươi từng khảo nghiệm rồi sao?"
Cốc Thanh Tuyền cũng không giấu diếm: "Từng khảo nghiệm qua rồi, thành tích là ‘cực’."
Cốc Thanh Tuyền có thể trở thành đệ tử của thần tôn Dạ Phong thì khỏi phải nói, tư chất chắc chắn tốt.
Nhận được đánh giá cấp ‘cực’ thì cũng chỉ bình thường.
Chẳng qua ngay cả Cốc Thanh Tuyền vậy mà vẫn không thể tiến vào thành Thần thì có thể thấy có rất nhiều khó khăn để được tiến vào thành Thần.
Lúc này Tinh Thần vàng sáng lên, lộ ra một tia sáng đỏ, chỉ là sắc đỏ có chút yếu ớt.
Cốc Thanh Tuyền giải thích: "Cho dù chấm điểm ‘trội’ giống nhau nhưng cũng có mạnh yếu. Tia sáng càng dày đặc thì đánh giá trong cùng cấp lại càng cao."
"Như loại này của hắn ta, chỉ có thể xem là trội thấp, kém nhất trong các cấp trội."
Cốc Thanh Tuyền vừa nói dứt câu thì tức khắc có một giọng nói lạnh như băng truyền đến: "Dù kém đến đâu thì cũng là cấp ‘trội’, không biết người ngươi mang tới có thể nhận được đánh giá gì!"
Theo tiếng nhìn lại, một người đàn ông trừng mắt về phía Cốc Thanh Tuyền, trong ánh mắt mang ý không tốt lành gì.
Câu nói mà Cốc Thanh Tuyền đã nói rõ ràng đã khiến hắn ta cảm thấy khó chịu.
Người nọ trừng mắt nhìn Cốc Thanh Tuyền, tự như đang so sánh với người khác.
Cốc Thanh Tuyền nhàn nhạt nói rằng: "Phải thử qua thì mới biết được."
Người nọ cười lạnh một tiếng: "Ta nhớ kỹ ngươi, lúc đó chúng ta đồng thời nhận nhiệm vụ thành Thần. Nói như vậy, chúng ta cũng là đối thủ cạnh tranh đó."
Cốc Thanh Tuyền nhớ lại một chút, lắc đầu: "Ta không nhớ rõ ngươi."
Cốc Thanh Tuyền cực kỳ xinh đẹp, bất kể đi đến nơi đâu cũng đều có thể thu hút ánh mắt của người khác.
Bị người ta nhớ kỹ cũng rất bình thường.
Nhìn người đàn ông kia, hơi thở rất mạnh mẽ, cũng không yếu hơn Cốc Thanh Tuyền.
Nhưng diện mạo lại quá mức bình thường, thuộc về người qua đường.
Người đàn ông hơi chậm lại, giọng nói từ từ lớn hơn: "Ngươi sẽ nhớ thôi, ta là Thịnh Cao Hiên, sau này tên của ta sẽ vang vọng khắp thành Thần."
Trong lời của hắn ta tràn ngập sự tự tin.
Lâm Mặc Ngữ âm thầm gật đầu, tuy người này có chút tự phụ nhưng mà cũng rất có tự tin.
Muốn trở thành cường giả thì tự tin chính là thứ căn bản.
Niềm tin kiên định, ý chí bất khuất, không ngừng nỗ lực, thiếu một thứ cũng không được.
Nếu như ngay cả tự tin cũng không có thì nói sao trở thành cường giả được chứ.
Cốc Thanh Tuyền chỉ cười nhạt, không thèm nói thêm gì nữa.
Không cần phải tranh luận với người khác, đôi khi làm còn quan trọng hơn nói.
Điều này vô cùng giống với Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ và Cốc Thanh Tuyền nhìn nhau cười, đều tự hiểu rõ suy nghĩ của đối phương.
Cửa phòng mở ra, một người đi ra.