Chương 177: Cấp độ của ngươi không bằng ta, bùa Triệu Hồi Phong Ấn (3)
“Ừm, Tiểu Mai vẫn là tốt nhất.”
…
Thua cũng có thể thua cùng nhau được sao?
Phong Tu không hiểu được tâm lý con gái, Lâm Mặc Ngữ cũng không thể hiểu nổi.
Hai người nhìn nhau, rồi cùng lắc đầu.
Tâm tư của con gái thật kỳ lạ.
“Trận tiếp theo, Lăng Chấn đối đầu với Lâm Mặc Ngữ.”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu bước ra ngoài.
Hạ Tuyết ở phía sau cổ vũ: “Lâm ngốc, đánh cho hắn ta một trận!”
Nàng ta có niềm tin rất lớn vào Lâm Mặc Ngữ.
Hai người bước lên đài cùng lúc.
Các thông tin chi tiết của hai người cũng được công bố.
Lăng Chấn, học viện Bách Lý, cấp 21, thuật sư.
Lâm Mặc Ngữ, thủ khoa toàn quốc, cấp 22, Tử Linh pháp sư.
Ồ!
Tất cả mọi người trên khán đài đều dồn hết sự chú ý vào Lâm Mặc Ngữ.
Thủ khoa toàn quốc.
Học viên mới.
Cấp 22.
Điểm quan trọng nhất là cấp 22.
Thủ khoa toàn quốc đã thấy nhiều, không có gì lạ.
Nhưng học viên mới cấp 22 thì chưa từng gặp.
Quý hiếm như bảo vật.
“Là hắn, là người trong điện phó bản, người đã lập kỷ lục mới.”
“Đúng vậy, người đó cũng tên Lâm Mặc Ngữ, ta còn tưởng là trùng tên thôi, hóa ra là cùng một người.”
“Không chỉ vậy, hai ngày nay hắn còn dẫn người đi chinh phục phó bản Sa Mạc Bạo Quân, theo kiểu 1 chọi 39.”
“Ta cũng biết, 1 người 1000 điểm, một lần chinh phục phó bản có thể kiếm gần 40.000 điểm, hắn kiếm được kha khá rồi.”
“Lần này sẽ có màn kịch hay để xem, nếu Lâm Mặc Ngữ thắng, Lăng Chấn sẽ phải bán nhà trả nợ.”
“Không ngờ có thể thấy một trận kịch hay, thật không uổng công đến.”
Trên khán đài, mọi người bàn tán xôn xao.
Ai nấy đều như đang xem kịch, háo hức chờ đợi.
Trên võ đài, trận pháp bao trùm, hai người không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài.
Lăng Chấn cười khẩy: “Lâm Mặc Ngữ, cái gì mà thủ khoa toàn quốc. Trước mặt ta, thủ khoa toàn quốc chẳng là gì cả.”
Lâm Mặc Ngữ lạnh lùng nói: “Cấp độ của ngươi thấp hơn ta.”
Lăng Chấn biến sắc, lời của Lâm Mặc Ngữ là sự thật.
Hắn ta nói tiếp: “Từ nhỏ ta đã có tư chất xuất chúng, được học viện bồi dưỡng, gia nhập học viện. Một thiên tài như ta không phải là loại người như ngươi có thể so sánh được.”
Lâm Mặc Ngữ tiếp tục nói: “Cấp độ của ngươi thấp hơn ta.”
Lăng Chấn càng thêm khó chịu: “Chức nghiệp của ngươi mạnh thì sao, đó chỉ là may mắn. Trên chiến trường, ý thức chiến đấu mới quan trọng hơn.”
“Cấp của ngươi vẫn thấp hơn của ta.”
Lâm Mặc Ngữ lại thản nhiên nói.
Lăng Chấn sắp phát nổ: “Mẹ ngươi không dạy ngươi cách nói chuyện à?”
Sắc mặt Lâm Mặc Ngữ biến đổi, hắn không có mẹ.
Kiếp trước không có, kiếp này cũng không.
Sát ý hiện rõ trong mắt hắn.
Lăng Chấn bị ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ dọa một phen. Lại là ánh mắt đó, giống như lần trước ở trong điện phó bản.
Lâm Mặc Ngữ thực sự sẽ giết hắn ta.
Nhưng mà…
Lăng Chấn nở nụ cười lạnh lẽo: “Không phải ngươi chỉ dựa vào kỹ năng thuật Triệu Hồi và Kíp Nổ Thi Thể thôi sao. Nếu không có thi thể, cũng không thể Triệu Hồi, ngươi khác gì phế vật.”
“Nếu không phải đang trong học viện, ngươi đã chết rồi.”
Một Khô Lâu chiến sĩ xuất hiện bên người.
Khô Lâu chiến sĩ vung đại đao, lao về phía Lăng Chấn.
Trong tay Lăng Chấn xuất hiện một lá bùa Hồi Chiêu, sau đó bóp nát.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, Khô Lâu chiến sĩ tan biến.
Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra rằng kỹ năng của mình dường như đã bị phong ấn.
Không thể triệu hồi được nữa.
Lăng Chấn cười lớn: “Thấy chưa, đây gọi là bùa Triệu Hồi Phong Ấn, chuyên dùng để đối phó với Triệu Hồi sư như ngươi đấy.”
“Những kỹ năng triệu hồi của ngươi không thể sử dụng được nữa, ở đây cũng chẳng có thi thể. Bây giờ ngươi chẳng là gì cả.”
Lăng Chấn giơ cao pháp trượng, ngọn lửa bùng lên: “Hãy sợ hãi đi, hôm nay dù không giết được ngươi, ta cũng sẽ khiến ngươi nếm trải nỗi đau rát bỏng trong tim như bị lửa thiêu đốt!”
Hắn ta muốn thấy sự hoảng loạn trên gương mặt của Lâm Mặc Ngữ nhưng tiếc rằng nét mặt của Lâm Mặc Ngữ vẫn bình tĩnh, không hề biểu lộ cảm xúc.
Ở giữa không trung, Ninh Thái Nhiên khẽ nói: “Lăng Chấn thật bỉ ổi, dám dùng bùa Triệu Hồi Phong Ấn, đây là thứ chuyên dùng để đối phó với Triệu Hồi sư.”
Mạnh An Văn nói: “Bùa Triệu Hồi Phong Ấn là vật phẩm trung cấp, không phải thứ hắn ta có thể kiếm được.”
Ninh Thái Nhiên nói: “Xem ra phía sau Lăng Chấn có người chống lưng muốn đối phó với Lâm Mặc Ngữ.”
Bạch Ý Viễn hoàn toàn không lo lắng: “Bọn họ tưởng rằng kỹ năng của Lâm tiểu tử chỉ có mỗi Triệu Hồi, ôi lầm to rồi. Hãy nhìn đi, bọn họ sẽ phải trả giá đắt cho điều này.”
Trên võ đài, Lâm Mặc Ngữ bình thản nói: “Ngu xuẩn.”
Nhấn tay xuống một cái, một lớp Áo Giáp Hài Cốt hiện ra bao bọc lấy cơ thể hắn.
Đòn tấn công của Lăng Chấn đã ập đến, vô số ngọn lửa giáng xuống người Lâm Mặc Ngữ.