Chương 1779: Tinh cầu sự sống số 100, thần vương nhà họ Tưởng. (2)
Từ đầu đến giờ nàng ấy chưa nói một lời nào.
Cho đến hiện tại, nàng ấy bỗng nhiên mở miệng: “Lề mề, ngươi có phải là nam nhân không?”
Giọng điệu của Tưởng Quý Nguyệt rất mạnh mẽ, cực kỳ giống một đại tiểu thư.
“Nguyệt nhi, không thể vô lý!” Tưởng Quý Viễn quát Tưởng Quý Nguyệt.
Tưởng Quý Nguyệt hừ một tiếng: “Muội nói gì sai sao? Nhà họ Tưởng chúng ta thân phận gì, làm sao có thể hại hắn được chứ.”
“Ca ca nhìn dáng vẻ của hắn xem, hắn vốn dĩ không hề tin tưởng chúng ta.”
Lâm Mặc Ngữ nói nhỏ: “Nhà họ Tưởng à?”
Hắn thật sự chưa từng nghe nói qua.
Tưởng Quý Nguyệt ưỡn ngực, vẻ mặt kiêu kiêu ngạo: “Tinh vực Chu Tước, tinh cầu sự sống số 100, thần vương nhà họ Tưởng.”
“Ngươi thử hỏi thăm đi, danh tiếng của nhà họ Tưởng chúng ta ở trong mấy chục tinh hệ gần đó là gì.”
Tưởng Quý Viễn trừng mắt nhìn Tưởng Quý Nguyệt, gầm lên: “Nguyệt nhi, đừng nói nữa.”
Tiếp theo, hắn ta lại vội vàng hành lễ với Lâm Mặc Ngữ: “Lâm sư đệ, thật ngại quá. Tính tình muội muội ta không tốt lắm, xin thứ lỗi.”
“Nếu Lâm sư đệ không muốn, chúng ta cũng không ép buộc.”
Dù sao cũng không phải là Lâm Mặc Ngữ sợ hãi, lực phòng thủ của hắn cho dù đụng tới Chân Thần cấp hai cũng ảnh hưởng gì.
Chỉ là hắn đang suy nghĩ một số chuyện của mình.
Bây giờ Tưởng Quý Nguyệt giận dữ như vậy, hắn lại cảm thấy không sao.
Tính cách ca ca Tưởng Quý Viễn tương đối khó đoán, không nhìn ra vui buồn thật giả.
Nhưng Tưởng Quý Nguyệt đương nhiên không có tính toán gì, lời nói vừa rồi cũng là lời thật lòng.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Lâm mỗ vừa rồi đang suy nghĩ một ít chuyện khác, thật ngại quá.”
“Lâm mỗ đồng ý với lời mời của Tưởng sư huynh. Hơn nữa sau khi mọi chuyện thành công, Lâm mỗ cũng chỉ cần mười cân Tinh Hỏa Kim là được.”
Trong mắt Tưởng Quý Viễn hiện lên một tia vui mừng: “Từ trước đến nay, Tưởng mỗ luôn luôn giữ lời, huynh muội chúng ta mỗi người lấy mười cân, phần còn thừa đều là của Lâm sư đệ.”
“Lâm sư đệ chỉ sợ có một số việc còn không rõ lắm, ngoại trừ để hoàn thành nhiệm vụ này, Tinh Hỏa Kim còn có tác dụng khác.”
Lâm Mặc Ngữ hơi ngạc nhiên: “Có thể lấy ra luyện khí sao?”
Tưởng Quý Viễn cười ha ha: “Không chỉ như thế, chúng ta đi đối phó với Tinh Hỏa Thú trước nhé. Sau khi chuyện thành, ta sẽ nói với Lâm sư đệ.”
Tưởng Quý Viễn thừa nước đục thả câu, Lâm Mặc Ngữ cũng không truy hỏi.
Dưới sự dẫn dắt của Tưởng Quý Viễn, ba người bay vào trong Tinh Thần.
Càng tới gần Tinh Thần, nhiệt độ càng cao.
Ngay cả các siêu thần giả cũng cảm thấy khó chịu trong môi trường nhiệt độ cao vượt quá mười nghìn độ này.
Trong mái tóc đen nhánh của Tưởng Quý Nguyệt có một cây trâm ngọc lấp lánh, ngăn cách nhiệt độ.
Pháp tắc trên người Tưởng Quý Viễn cũng ngăn cách nhiệt độ.
Lâm Mặc Ngữ cũng không có động tác nào, giống như hắn không hề có cảm giác với nhiệt độ cao.
Lâm Mặc Ngữ có thể miễn dịch với tất cả nguyên tố lửa mang đến tổn thương. Nhiệt độ cao chỉ khiến hắn hơi khó chịu, những thứ khác thì không có tác dụng gì.
Tưởng Quý Viễn nhìn Lâm Mặc Ngữ một cái, hơi ngạc nhiên.
"d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
“Sao vậy?” Lâm Mặc Ngữ bắt được ánh mắt của Tưởng Quý Viễn.
Tưởng Quý Viễn lắc đầu: “Lâm sư đệ là một người phi thường.”
Lâm Mặc Ngữ thắc mắc hỏi: “Làm sao ngươi thấy được?”
“Siêu Thần cấp một, quyền hạn cấp hai.” Tưởng Quý Viễn nói rất đơn giản.
Lâm Mặc Ngữ nghĩ tới Kim Phong cũng đã từng nói như vậy.
Xem ra mình chỉ là Siêu Thần cấp một, nhưng lại có quyền hạn cấp hai. Điều này hơi đột ngột...
Nhưng điều này cũng không còn cách khác, thăng cấp không phải mình muốn thăng là có thể thăng.
Cần phải cảm nhận được pháp tắc, hắn hiện tại còn cách Siêu Thần cấp hai một chút. Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra thì còn cần một quãng thời gian nữa mới có thể thăng cấp.
Lâm Mặc Ngữ nở nụ cười, không trả lời.
Tưởng Quý Viễn cũng không hỏi tiếp.
Ngược lại Tưởng Quý Nguyệt cau mày: “Tại sao ngươi làm được?”
Lâm Mặc Ngữ không trả lời, Tưởng Quý Viễn lại quát khẽ: “Nguyệt nhi, đừng hỏi như điều tra người khác.”
Tưởng Quý Nguyệt hừ một tiếng: “Người ta hỏi một chút thì sao.”
Có thể trở thành siêu thần giả, tuổi tác cũng sẽ không quá nhỏ.
Lâm Mặc Ngữ đoán Tưởng Quý Nguyệt ít nhất cũng hơn trăm tuổi.
Nhưng tính cách của nàng ấy lại giống như một đứa trẻ mười mấy tuổi.
Lúc hắn mười tám tuổi đã trưởng thành hơn nàng ấy nhiều.
Tưởng Quý Viễn mang theo ý tứ xin lỗi: “Thật ngại quá, muội muội ta bị người nhà chiều hư. Từ khi sinh ra, muội ấy đã ở trong nhà tu luyện, không tiếp xúc nhiều với bên ngoài...”
Lâm Mặc Ngữ cười, tỏ vẻ đã hiểu.
Loại tính cách này nếu như không giảm bớt thì tương lai có thể sẽ đắc tội với một số người.
Chẳng qua, Lâm Mặc Ngữ cũng sẽ không nói ra. Dù sao đây cũng không phải muội muội của hắn, liên quan gì đến hắn chứ.
Dưới sự dẫn dắt của Tưởng Quý Viễn, ba người nhanh chóng tìm được Tinh Hỏa Kim.