Chương 1812: Đối phó với siêu thần cấp 5, có nắm chắc không (2)
Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến pháp tắc Bất Tử của mình.
Trong sinh có tử, trong tử lại ẩn chứa sức sống, giống như hai mặt của sự vật.
Thế giới kỳ diệu này, cùng lắm cũng chỉ có vậy mà thôi.
Ném tất cả thi thể của tộc Hắc Manh vào đĩa giao dịch, đổi lấy 1280 điểm tích lũy.
Lâm Mặc Ngữ uống cạn chén trà, sau đó đứng dậy rời đi.
Lâm Hiểu Ngữ nhìn ánh sáng của trận pháp truyền tống dần tắt rồi lẩm bẩm: “Hình như Lâm tiền bối đã thay đổi.”
Mặc dù chỉ gặp hai lần nhưng lần trước và lần này, Lâm Mặc Ngữ đã có sự thay đổi không hề nhỏ.
Lần trước Lâm Mặc Ngữ còn có hơi bỡ ngỡ, liếc mắt là có thể nhận ra, vẫn là người mới.
Nhưng lần này, Lâm Mặc Ngữ lại giống như người đã sống ở đại thế giới nhiều năm.
Sự thay đổi này, sẽ xảy ra trên mỗi người tu luyện khi bước vào đại thế giới.
Chỉ là, sự thay đổi trên người Lâm Mặc Ngữ quá nhanh.
Mới có bao lâu mà Lâm Mặc Ngữ đã thích nghi với cuộc sống ở đại thế giới rồi.
...
Rời khỏi phòng giao dịch, Lâm Mặc Ngữ lại trở về trung tâm nhiệm vụ.
Đã xác định mục tiêu, trong thời gian tới, hắn sẽ liên tục nhận các loại nhiệm vụ.
Vừa tăng thêm sự quen thuộc với đại thế giới trong quá trình làm nhiệm vụ, vừa nâng cao thực lực của bản thân.
Trong trung tâm nhiệm vụ tuy có không ít người nhưng mọi người đều rất im lặng.
Một số người đang tìm kiếm nhiệm vụ phù hợp với mình, cũng có không ít người đang trao đổi kinh nghiệm làm nhiệm vụ.
Nhưng bọn họ đều không phát ra âm thanh quá lớn, không làm ảnh hưởng đến người khác.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ bước vào đã lập tức thu hút sự chú ý của không ít người.
Trong nhiệm vụ khẩn cấp lần trước, biểu hiện của Lâm Mặc Ngữ quá nổi bật nên có rất nhiều người đều nhớ hắn.
Đặc biệt là trong trận chiến tiêu diệt tộc Hắc Manh cuối cùng, Lâm Mặc Ngữ ra tay rất dứt khoát, tiêu diệt toàn bộ tộc Hắc Manh trên tinh cầu.
Cũng phản ánh sức chiến đấu siêu mạnh của Lâm Mặc Ngữ, bề ngoài chỉ là siêu thần cấp 3 nhưng thực lực thật sự đã vượt xa như vậy.
Sau đó còn có người suy đoán về thực lực của Lâm Mặc Ngữ, đều cho rằng Lâm Mặc Ngữ ít nhất cũng có sức chiến đấu của siêu thần cấp 5.
Là một thiên tài có thể khiêu chiến vượt cấp.
“Lâm huynh đệ.”
Lâm Mặc Ngữ vừa bước vào trung tâm nhiệm vụ đã ngay lập tức có người đi tới.
Đối với thiên tài có thể khiêu chiến vượt cấp thì sẽ có rất nhiều người muốn kết thân.
Lâm Mặc Ngữ dừng bước, nhìn người đến, tên là Nhậm Cường, thực lực siêu thần cấp 5.
Dưới sự bao phủ của mạng lưới Nhân Hoàng, những người không lựa chọn ẩn giấu thông tin, đều có thể dễ dàng bị người khác nhìn thấy.
Lâm Mặc Ngữ nhớ người này, trong nhiệm vụ khẩn cấp ở tinh cầu số 105-3, có thấy bóng dáng của hắn ta.
Nhậm Cường đến trước mặt Lâm Mặc Ngữ, rất lịch sự tự giới thiệu: “Ta tên là Nhậm Cường, là con cháu của nhà họ Nhậm, tinh hệ Chu Tước số 98.”
Lâm Mặc Ngữ chưa từng nghe nói đến nhà họ Nhậm, nghĩ đến chắc là một gia tộc tu luyện.
Đối phương rất lịch sự, Lâm Mặc Ngữ đương nhiên cũng khách sáo: “Nhậm tiền bối có chuyện gì sao?”
Nhậm Cường cười ha hả: “Đừng gọi tiền bối, chúng ta đều là cấp Siêu Thần, không phân biệt tiền bối hậu bối.”
“Trong nhiệm vụ lần trước, chúng ta đã được chứng kiến thực lực của Lâm huynh đệ. Giải lời nguyền, cứu người, giết tộc Hắc Manh, biểu hiện của Lâm huynh đệ thật sự rất nổi bật.”
“Nhiệm vụ đó gần như là do một mình Lâm huynh đệ hoàn thành, chúng ta chỉ đến xem náo nhiệt.”
Đối mặt với lời khen ngợi của Nhậm Cường, Lâm Mặc Ngữ chỉ thản nhiên nói: “Dù không có ta, nhiệm vụ này cuối cùng cũng sẽ hoàn thành, chỉ là sẽ mất thêm chút thời gian.”
Lâm Mặc Ngữ rất khiêm tốn, không phủ nhận tác dụng của Nhậm Cường và những người khác.
Nhậm Cường cười nói: “Chúng ta đều biết, thực lực của Lâm huynh đệ vượt xa những gì thể hiện ra bên ngoài.”
“Với thực lực của Lâm huynh đệ, hoàn toàn có thể nhận một số nhiệm vụ thi đấu lôi đài.”
Đúng là Lâm Mặc Ngữ đã nhìn thấy nhiệm vụ thi đấu lôi đài nhưng chưa nghiên cứu kỹ.
Hơn nữa, phần thưởng của nhiệm vụ thi đấu lôi đài là ngẫu nhiên chứ không có con số cụ thể.
Vì vậy, lúc đó Lâm Mặc Ngữ đã không nhận.
Nhìn phản ứng của Lâm Mặc Ngữ, Nhậm Cường đã biết tình hình: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện đi.”
“Được.”
Lâm Mặc Ngữ không từ chối ý tốt của Nhậm Cường.
Hắn không cảm nhận được ác ý từ Nhậm Cường.
Có lẽ Nhậm Cường chỉ muốn kết bạn với hắn cũng có thể là do tính cách của Nhậm Cường.
Hai người đến một chỗ khác, tìm một chiếc bàn rồi ngồi xuống, trong tay Nhậm Cường xuất hiện một chai rượu và hai chiếc cốc.
Lâm Mặc Ngữ chú ý, khi Nhậm Cường lấy rượu ra, trên ngón tay hắn có một chiếc nhẫn sáng lên, đồng thời cảm nhận được sự dao động không gian rất nhỏ.
Lâm Mặc Ngữ có hơi tò mò, chiếc nhẫn này chắc là nhẫn trữ vật, không biết có gì khác với không gian trữ vật của hắn không.