Chương 1815: Nhiệm vụ khiêu chiến liên tục (2)
Phương thức tấn công của Lâm Mặc Ngữ đã khơi dậy hứng thú của Sở Hùng.
Sở Hùng liếc nhìn đấu trường Nhân Hoàng rồi xoay người rời đi.
Khí thế trên người hắn ta tăng vọt, nhanh chóng đột phá cấp Siêu Thần, đạt đến chân thần.
Khí thế vẫn tiếp tục tăng, cho đến khi đạt cấp Thần Vương mới dừng lại.
Sở Hùng là thần vương giống như hắn ta đã nói, hắn ta không phải đến đây để làm nhiệm vụ mà là đến để hành hạ người mới.
Kết quả lại hành hạ người mới thất bại mà còn bị Lâm Mặc Ngữ đánh ngược lại.
Kết quả này, khiến hắn ta tức đến nghiến răng.
...
Lâm Mặc Ngữ không biết cách vận hành bên trong của đấu trường Nhân Hoàng, hắn chỉ cần biết, đối thủ của mình là siêu thần cấp ba là đủ.
Trong khoảnh khắc thi đấu bắt đầu, hắn giơ tay sử dụng Lời Nguyền Thời Gian.
Ba lần tấn công linh hồn, cộng thêm bùng nổ trong thời gian ngắn, hoàn toàn có thể giết chết đối thủ cùng cấp trong nháy mắt.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, xin mời người khiêu chiến trở về trung tâm nhiệm vụ của mình để nộp nhiệm vụ]
Ý thức của Lâm Mặc Ngữ thoát khỏi mạng lưới Nhân Hoàng, trở về trung tâm nhiệm vụ.
Nộp nhiệm vụ, thuận lợi nhận được 100 điểm tích lũy.
[Hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến thông thường, điểm tích lũy +100]
Nhìn thấy thông báo, Lâm Mặc Ngữ lại nhận một nhiệm vụ thi đấu lôi đài khác, nhiệm vụ khiêu chiến liên tục.
[Nhiệm vụ khiêu chiến liên tục: Bắt đầu từ đối thủ có cấp độ tương đương với bản thân, mỗi lần đối thủ sẽ mạnh hơn lần trước. Mỗi lần đánh bại đối thủ, có thể nhận được phần thưởng tương ứng. Phần thưởng có thể tích lũy, cho đến khi khiêu chiến kết thúc lại nhận một lần.]
[Đang tìm kiếm đối thủ, xin vui lòng chờ...]
Lần này, ngay cả phần thưởng nhiệm vụ cũng không nói rõ.
Lâm Mặc Ngữ đoán, đây là nhiệm vụ khiêu chiến liên tục, phần thưởng nhiệm vụ thay đổi liên tục sẽ được xác định dựa theo thành tích của hắn.
Lại trở về phòng nhiệm vụ, đóng cửa, chờ nhiệm vụ bắt đầu.
Một phút sau, thông báo nhiệm vụ mới xuất hiện.
[Đã tìm được đối thủ phù hợp, khiêu chiến sẽ bắt đầu sau 5 phút]
[Xin mời người khiêu chiến tìm địa điểm phù hợp rồi vào mạng lưới Nhân Hoàng và truyền tống đến đấu trường Nhân Hoàng.]
Gợi ý giống hệt như vừa rồi, ngoại trừ thông tin nhiệm vụ có thay đổi một chút ra thì Lâm Mặc Ngữ gần như cho rằng đây là cùng một nhiệm vụ.
Vào mạng lưới Nhân Hoàng, trực tiếp xuất hiện bên ngoài đấu trường Nhân Hoàng.
Vừa rồi hắn đã hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến đầu tiên nhưng vẫn chưa không rời đi.
Lại vào đấu trường Nhân Hoàng, vẫn là lôi đài trống rỗng, khán đài xung quanh vẫn không có khán giả.
Thi đấu cấp Siêu Thần, không thu hút được sự chú ý của người khác.
Cùng là tốn điểm tích lũy, tại sao không xem thi đấu cao cấp hơn, thu hoạch cũng nhiều hơn.
Ngay khi Lâm Mặc Ngữ thu hồi ánh mắt, đột nhiên có một người xuất hiện trên khán đài.
“Là hắn ta...”
Lâm Mặc Ngữ hơi sững sờ, không ngờ Nhậm Cường lại đến khán đài.
Nhậm Cường vẫy tay với Lâm Mặc Ngữ, rõ ràng là tên này cố ý đến xem hắn thi đấu.
Âm thanh không thể truyền qua giữa lôi đài và khán đài.
Như vậy có thể tránh âm thanh bên ngoài ảnh hưởng đến sự phát huy của người khiêu chiến.
Nhậm Cường chỉ có thể vẫy tay với Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ hiểu ý hắn ta, nắm chặt tay, ra hiệu đã hiểu.
Ở đầu kia của lôi đài, theo ánh sáng nhảy múa có một người xuất hiện trong tầm mắt.
Đây là một người đàn ông trung niên, dáng người hơi gầy, trông không cường tráng.
Trang Bích, siêu thần cấp ba.
Giống như Sở Hùng trước đó, đều là siêu thần cấp ba.
Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cảm thấy, người này mạnh hơn Sở Hùng, chắc là đã đạt đến đỉnh phong của siêu thần cấp ba.
Chỉ còn một bước nữa là đến siêu thần cấp bốn.
Tuy quy tắc có nói, trận đầu tiên, cấp độ của người khiêu chiến sẽ tương đương với bản thân.
Nhưng cùng là siêu thần cấp ba, cũng có mạnh yếu khác nhau.
Người mà đấu trường Nhân Hoàng sắp xếp đều là người mạnh nhất trong cùng cấp.
Trang Bích nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Vận may của ngươi thật tệ, trận đầu tiên đã gặp phải ta.”
“Nói đi, ngươi muốn chết như thế nào? Hôm nay tâm trạng ta tốt, để ngươi tự chọn cách chết.”
Lâm Mặc Ngữ không khỏi bật cười, vừa rồi Sở Hùng hình như cũng nói như vậy.
Hai người này đã bàn bạc trước rồi sao?
Trang Bích nhíu mày: “Ngươi cười cái gì?”
Lâm Mặc Ngữ cố nhịn cười: “Không có gì, vừa rồi có một người tên là Sở Hùng cũng nói như vậy.”
“Hóa ra là tên ngốc Sở Hùng đó, vậy ngươi đã chọn gì?”
Trang Bích quen biết Sở Hùng nên cũng không cảm thấy kỳ lạ gì.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ta không chọn.”
“Không chọn? Nếu ngươi không chọn, tên đó rất tàn nhẫn, chắc chắn sẽ hành hạ ngươi một trận rồi mới giết ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Hắn không có cơ hội, ta đã giết hắn rồi.”
Hả?