Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1821 - Chương 1820: Quá Đáng Thật, Không Cho Người Ta Nói Hết Câu (3)

Chương 1820: Quá đáng thật, không cho người ta nói hết câu (3)
Nó phun ra một ngụm long tức màu xám trắng, trong nháy mắt đã bao phủ Trang Bích.

Bát Phương Giáp Thuẫn kêu ken két trong long tức như thể có thể bị sụp đổ bất cứ lúc nào.

Lâm Mặc Ngữ đã ra tay thì sẽ không khách sáo.

Thuật pháp Tứ Tinh: Lao Ngục Hài Cốt.

Lần này không phải là phản công tự động do liên kết thuật pháp mà là Lâm Mặc Ngữ chủ động sử dụng thuật pháp, hơn nữa còn để nó mang theo pháp tắc.

Uy lực mạnh hơn lúc trước gấp nhiều lần.

Trong ánh sáng trắng, Bát Phương Giáp Thuẫn mà Trang Bích tự hào kia đã nổ thành từng mảnh.

Trong nháy mắt, cơ thể cũng bị long tức, răng nanh và trường thương xé thành từng mảnh nhỏ.

[Khiêu chiến trận thứ tư thắng lợi.]

[Khiêu chiến trận thứ năm sẽ bắt đầu sau ba phút, xin vui lòng chờ.]

[Phần thưởng tích lũy hiện tại: 1500 điểm tích lũy.]

...

Ngay khi Lâm Mặc Ngữ giành chiến thắng trận thứ tư, không ít cường giả Nhân tộc cũng đã đồng thời nhận được thông báo.

Trong mạng lưới Nhân Hoàng, nếu có người thắng liên tiếp bốn trận trong nhiệm vụ khiêu chiến liên tục.

Đủ để chứng minh người đó có khả năng khiêu chiến vượt cấp.

Có thể chiến thắng đối thủ mạnh hơn mình ba cấp, loại người này xứng đáng là thiên tài đỉnh cao.

Cấp cao của Nhân tộc vô cùng khát khao tri thức.

Chỉ vài giây sau, khán đài vốn chỉ có Nhậm Cường đã đột nhiên xuất hiện thêm rất nhiều người.

Mỗi người đều tỏa ra uy áp nồng đậm, toàn thân được bao phủ bởi pháp tắc, khí thế vô cùng khủng bố.

Vừa liếc mắt đã biết ngay đó là nhân vật lợi hại.

Uy áp khổng lồ bao trùm cả toàn trường, bầu không khí trên lôi đài cũng trở nên vô cùng ngột ngạt.

Nhậm Cường giật mình, trước mặt những người này, hắn ta cảm thấy mình như con tôm nhỏ.

Ngay cả việc thở cũng trở nên khó khăn.

Cả người co rúm lại, không dám nói chuyện cũng không dám rời đi.

Những người đến đều nhìn nhau, gật đầu chào hỏi chứ cũng không nói chuyện gì nhiều.

Bọn họ đều đến từ tinh vực Chu Tước, địa vị cao và đều quen biết nhau nên không cần phải khách sáo gì.

Rất nhanh, lại có một người xuất hiện.

Vừa xuất hiện, tất cả mọi người đều cúi chào hắn.

“Tiếp kiến Vực chủ.”

Vực chủ tinh vực Chu Tước, Chu Thiên.

Vì ông ta đứng thứ ba trong nhà nên mới bị La Càn Khôn gọi là Chu lão tam.

Chu Thiên gật đầu nhẹ, ra hiệu mọi người không cần đa lễ.

Ánh mắt ông ta nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Nhậm Cường đang run rẩy trên mặt đất.

Tình cờ, Chu Thiên lại xuất hiện ngay bên cạnh Nhậm Cường.

Nhậm Cường nhận ra đó là Chu Thiên, là Vực chủ của tinh vực Chu Tước, người nói một là một, hai là hai trong tinh vực Chu Tước thì sao có thể không nhận ra được.

Nhưng thân phận của hắn ta và Chu Thiên cách biệt quá xa, chỉ cần liếc mắt nhìn, đã khiến Nhậm Cường sợ hãi ngã quỵ xuống đất, thật sự là co rúm lại như con tôm.

Những người khác đã rất đáng sợ rồi nhưng người này còn đáng sợ hơn.

Hơn nữa, lại còn xuất hiện ngay bên cạnh hắn.

Trong lòng Nhậm Cường vô cùng hối hận, biết thế đã không đến xem rồi.

Hắn ta thật sự quá xui xẻo!

Quanh năm, Nhậm Cường luôn ở vị trí cao, uy nghiêm nặng nề, người thường không thể chịu đựng nổi.

Ông ta liếc nhìn Nhậm Cường rồi trầm giọng nói: “Ngươi quen hắn?”

Nhậm Cường biết Chu Thiên đang nói đến Lâm Mặc Ngữ nên không dám nói bừa: “Mới quen không lâu.”

Chu Thiên gật đầu: “Đến bên cạnh xem đi.”

Nhậm Cường nào dám phản bác, trực tiếp lùi sang một bên, tiếp tục co rúm lại.

Ánh mắt Chu Thiên rơi vào Lâm Mặc Ngữ, là một trong những người hiểu rõ Lâm Mặc Ngữ nhất, trong mắt ông ta tràn đầy sự tán thưởng.

Lúc này, rất nhiều người đến đều đang xem tài liệu của Lâm Mặc Ngữ.

Quyền hạn của họ rất cao nên bình thường vẫn có thể xem được rất nhiều tài liệu của Lâm Mặc Ngữ.

Nhưng bây giờ, họ chỉ nhìn thấy tên và quyền hạn hiện tại của Lâm Mặc Ngữ.

Những tài liệu khác đều không thể xem được.

Mỗi người đều lộ ra vẻ mặt kỳ lạ, trước đây chưa từng xảy ra chuyện như này.

Chu Thiên thầm cười: “Người ta đã nhắm trúng, các ngươi còn muốn xem tài liệu, nằm mơ đi.”

Ông ta biết, trong đám người này, có một số người thuộc điện Chiến Thần.

Điện Chiến Thần muốn tranh giành người với ông ta, sao ông ta có thể cho những người này cơ hội được.

Ông ta đã ẩn giấu tài liệu của Lâm Mặc Ngữ, trừ khi quyền hạn ngang bằng với ông ta hoặc cao hơn ông ta thì mới có thể xem được.

Nhưng nhìn khắp Nhân tộc, người có quyền hạn ngang bằng với ông ta chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Cao hơn ông ta lại càng hiếm hoi hơn.

Hình như những người khác đã nghĩ đến điều gì đó, lần lượt nhìn về phía Chu Thiên.

Chu Thiên thản nhiên, mắt hơi nheo lại, không nói gì.

Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy những người đột nhiên xuất hiện trên khán đài kia nhưng cũng không hề để ý.

Đã có khán đài thì tự nhiên sẽ có người đến xem nên cũng không có gì lạ cả.

Hắn đoán, là do đối thủ hắn khiêu chiến càng ngày càng mạnh nên mới thu hút sự chú ý của người khác.

Trên lôi đài, không chỉ không nghe thấy âm thanh mà còn không cảm nhận được chút uy áp nào được truyền đến từ khán đài.
Bình Luận (0)
Comment