Chương 1831: Ta muốn tìm cho ngươi một sư phụ (2)
Nhìn có vẻ hơi giống Thanh Loan mà hắn đã thấy ở tiểu thế giới.
Nhưng hắn biết, chắc chắn không phải Thanh Loan.
Chỉ riêng kích thước thôi mà hai bên đã khác biệt một trời một vực rồi.
Con Chu Tước này có sải cánh dài hơn vạn mét, cơ thể ít nhất cũng dài năm nghìn mét.
Loài chim khổng lồ như vậy, không thể xuất hiện ở tiểu thế giới được.
Chu Thiên luôn chú ý đến Lâm Mặc Ngữ, nhìn thấy một chút kinh ngạc trong mắt hắn: “Biết đây là gì không?”
Lâm Mặc Ngữ không chắc chắn lắm: “Chu Tước?”
Hắn đang ở tinh vực Chu Tước, trước mặt là vực chủ của tinh vực Chu Tước.
Trong thần thoại truyền thuyết ở kiếp trước, Chu Tước chính là một con chim lửa.
Chu Thiên liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Sao ngươi biết?”
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một chút: “Vãn bối đoán.”
Chu Thiên cười ha ha, biết Lâm Mặc Ngữ không nói dối, đúng là đoán được.
Nhưng có thể đoán trúng cũng không có gì kỳ lạ.
Chỉ có thể nói, Lâm Mặc Ngữ không phải chỉ biết chiến đấu mà đầu óc cũng khá linh hoạt.
Ông ta đưa Lâm Mặc Ngữ đáp xuống lưng Chu Tước, ngọn lửa tự động tản ra, chừa lại một khoảng trống.
Lưng Chu Tước không nóng như tưởng tượng mà chỉ hơi ấm.
Lâm Mặc Ngữ không thể phân biệt được con Chu Tước dưới chân là sinh vật hay là Khôi Lỗi.
Chỉ biết nó rất mạnh, mạnh đến mức có thể giết chết mình bất cứ lúc nào.
Chu Thiên vung tay, ngọn lửa tản ra để lộ ra một bàn trà.
Bàn trà màu đỏ rực, toàn thân như ngọc, bên trong còn có ngọn lửa đang cuồn cuộn.
Pháp tắc Hỏa Diễm rất rõ ràng, gần như sắp hiện ra.
Lâm Mặc Ngữ chỉ liếc mắt một cái, đã nhận định bàn trà này có giá trị phi phàm.
Chu Thiên ngồi xuống trước, vươn tay ra, một bộ dụng cụ để uống trà xuất hiện.
Lâm Mặc Ngữ rất tự nhiên đi tới, pha trà cho Chu Thiên.
Chuyện này hắn thường làm ở tiểu thế giới nên đã rất quen thuộc.
Tuy không bằng những người chuyên tâm nghiên cứu trà đạo nhưng cũng không phải là người ngoài nghề.
Chu Thiên hỏi: “Ngươi thường xuyên uống trà?”
Lâm Mặc Ngữ thành thật đáp: “Ở tiểu thế giới, lão sư thích trà nên ta cũng thường xuyên pha trà.”
Chu Thiên mỉm cười: “Có thể kể cho ta nghe chuyện của ngươi ở tiểu thế giới không?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Ngài muốn biết chuyện gì?”
“Chuyện gì cũng được, cứ kể từ lúc ngươi bắt đầu tu luyện đi.” Lúc này Chu Thiên giống như một vị trưởng bối hiền từ, muốn nghe hậu bối kể chuyện.
Lâm Mặc Ngữ vừa rót trà cho Chu Thiên, vừa kể một số chuyện của hắn ở tiểu thế giới.
Hắn không nói hết mọi chuyện, ví dụ như Antares, ví dụ như bốn vị ái thê trong Quan Tài Ngủ Say, Lâm Mặc Ngữ đều không nói.
Chủ yếu vẫn là nói về chuyện tu luyện.
Trên mặt Chu Thiên lộ ra vẻ kinh ngạc: “Ngươi nói, tiểu thế giới của ngươi, sau khi trưởng thành đều có thể chuyển chức, từ đó có được chức nghiệp và kỹ năng tương ứng?”
“Những kỹ năng này, sau khi đạt đến cấp 90, có thể chuyển hóa thành thuật pháp?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Gần như là vậy nhưng không phải kỹ năng nào cũng có thể chuyển hóa thành thuật pháp.”
Chu Thiên gõ nhẹ lên bàn trà, phát ra tiếng “cốc cốc“.
Mắt hơi nheo lại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó, giọng nói nhẹ nhàng được thốt ra từ miệng: “Quy tắc đã thay đổi.”
Tai Lâm Mặc Ngữ giật nhẹ, hắn nghe thấy lời của Chu Thiên nhưng không hiểu ý nghĩa.
Chu Thiên không tiếp tục chủ đề này nữa: “Biết tại sao ta lại tìm ngươi không?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không biết.”
Chu Thiên cười ha ha: “Ta muốn tìm cho ngươi một sư phụ.”
Hả?
Lâm Mặc Ngữ sững sờ, tìm sư phụ?
Mình mới đến đại thế giới không lâu, cũng không quen biết ai, Chu Thiên, vực chủ của tinh vực Chu Tước, là sự tồn tại thần tôn đỉnh phong, sao lại nghĩ đến việc tìm sư phụ cho mình.
Hơn nữa nghe ngữ khí của ông ta, sư phụ mà ông ta tìm, ít nhất cũng là nhân vật cùng cấp bậc với ông ta.
Ở đại thế giới, tuy mọi thứ đều phải dựa vào sự nỗ lực của bản thân.
Nhưng có sư phụ vẫn tốt hơn nhiều so với không có sư phụ.
Ít nhất có thể giải đáp thắc mắc, ít nhất khi cần một số tài nguyên sẽ không rơi vào đường cùng.
Lâm Mặc Ngữ vẫn giữ bình tĩnh, không hề có vẻ kích động: “Không biết tại sao vực chủ đại nhân lại muốn tìm sư phụ cho vãn bối?”
“Bởi vì ngươi đủ ưu tú.”
Nhân tộc khao khát tri thức, đủ loại quy tắc, đều là vì bồi dưỡng và tuyển chọn nhân tài.
Chỉ cần đủ ưu tú thì sẽ không bị chôn vùi.
Nhưng theo như Lâm Mặc Ngữ biết, nhân vật có cấp bậc như vực chủ đây lại đích thân tìm đến cửa, hình như chưa từng xảy ra.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Vãn bối muốn hỏi, vực chủ đại nhân muốn giới thiệu vãn bối cho ai?”
Chu Thiên cười bí hiểm: “Tạm thời chưa thể nói cho ngươi biết. Ta chỉ có thể nói, người muốn trở thành đệ tử của ông ấy rất nhiều, cạnh tranh rất khốc liệt.”
“Tuy ngươi rất ưu tú nhưng cũng không phải là không thể thiếu ngươi.”
“Tuy cạnh tranh khốc liệt nhưng một khi đã thành công thì lợi ích không thể tưởng tượng nổi.”
Chu Thiên vẽ cho Lâm Mặc Ngữ một chiếc bánh lớn, trên mặt ông ta mang theo nụ cười, không sợ Lâm Mặc Ngữ sẽ không cắn câu.