Chương 1841: Ngươi muốn thứ đồ chơi đó làm gì (2)
Phương Tinh Tông vươn tay ra, lấy tinh hạch Tinh Quang rồi cười ha ha: “Tốt, tốt.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không biết “Tốt” trong miệng Phương Tinh Tông là chỉ ai.
Nhưng có thể thấy, bây giờ ông ta đang rất vui, tâm trạng rất tốt.
Lâm Mặc Ngữ khẽ cúi chào Phương Tinh Tông: “Cảm ơn tiền bối đã cứu mạng.”
Phương Tinh Tông vung tay: “Thằng nhóc, phải là lão phu cảm ơn ngươi mới đúng, nhờ có ngươi dụ Vụ Linh Vương ra, nếu không thì còn không biết phải đợi đến bao giờ.”
Lâm Mặc Ngữ vội vàng lắc đầu: “Vãn bối chỉ là vô ý.”
Giọng nói của Phương Tinh Tông rất hùng hồn, cách nói chuyện cũng rất trực tiếp: “Bất kể là vô ý hay không, ngươi làm chuyện có lợi cho lão phu thì phải cảm ơn!”
“Tinh hạch Tinh Quang cấp Chân Thần này có ích với lão phu nên không thể cho ngươi được.”
“Ngươi có nhu cầu gì thì cứ nói thẳng.”
Nhìn dáng vẻ của ông ta, Lâm Mặc Ngữ cũng nghiêm túc, tính cách của Phương Tinh Tông chắc là như vậy.
Loại người này, khi nói chuyện và làm việc đều như vậy, không thích vòng vo tam quốc.
Loại người này còn có một đặc điểm, chỉ cần là chuyện mình đã quyết định thì nhất định sẽ làm.
Thấy Lâm Mặc Ngữ không nói gì, Phương Tinh Tông ngược lại có chút sốt ruột: “Thằng nhóc, lão phu không thích nợ ân tình, ngươi muốn gì cứ nói thẳng, lão phu có thì cho ngươi. Không có, cũng sẽ nghĩ cách kiếm cho ngươi.”
“Chỉ cần không quá đáng, nói chung là đều có thể đồng ý.”
Nếu đã như vậy, Lâm Mặc Ngữ cũng không khách sáo nữa: “Tiền bối, có thể cho vãn bối một bộ hài cốt của sinh vật chân thần được không.”
Nghe thấy yêu cầu của Lâm Mặc Ngữ, Phương Tinh Tông hơi sững sờ: “Ngươi muốn thứ đồ chơi đó làm gì?”
Ông ta còn tưởng, Lâm Mặc Ngữ sẽ muốn một số thứ ví dụ như đan dược, vũ khí gì đó.
Hoặc trực tiếp muốn điểm cũng được.
Không ngờ lại muốn hài cốt của sinh vật chân thần.
Phương Tinh Tông không khỏi nhíu mày, không phải ông ta không muốn cho mà là trong tay thật sự không có.
Phương Tinh Tông hỏi: “Ngươi muốn chân thần cấp mấy?”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Cấp mấy cũng được.”
Phương Tinh Tông gật đầu: “Bây giờ trong tay lão phu không có nhưng không sao, lão phu sẽ đi tìm cho ngươi. Chúng ta trao đổi phương thức liên lạc, chờ tìm được ta sẽ đưa đến cho người.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không khách sáo, trực tiếp đưa phương thức liên lạc cho Phương Tinh Tông.
“Tinh cầu số 98-1, Lâm Mặc Ngữ... siêu thần cấp ba...”
Lúc này Phương Tinh Tông mới chú ý đến cấp độ của Lâm Mặc Ngữ, trong mắt mang theo sự kinh ngạc, không nhịn được mà nhìn Lâm Mặc Ngữ thêm vài lần.
Ông ta đã nhìn thấy biểu hiện vừa nãy của Lâm Mặc Ngữ.
Gây ra Vụ Linh bạo động lại còn ra tay cứu người trong lúc bạo động, cuối cùng còn dụ Vụ Linh Vương ra.
Dù bị Vụ Linh Vương vây khốn, vẫn bình tĩnh mà không hề hoảng loạn.
Trong mắt ông ta, biểu hiện của Lâm Mặc Ngữ có thể nói là không chê vào đâu được.
Phương Tinh Tông không nhịn được thở dài: “Siêu thần cấp ba đã có thực lực này rồi, đúng là trẻ tuổi tài cao.”
Lâm Mặc Ngữ rất khiêm tốn: “Tiền bối quá khen, vãn bối còn kém xa.”
Phương Tinh Tông vung tay: “Không cần khiêm tốn, lão phu chưa bao giờ nói bừa, nói ngươi trẻ tuổi tài cao chính là trẻ tuổi tài cao.”
“Tuy lúc đầu ngươi không biết nặng nhẹ gây ra bạo động nhưng ngươi ra tay cứu người, vẫn rất tốt.”
“Nếu để lão phu ra tay, để Vụ Linh Vương biết được sự tồn tại của lão phu, chắc chắn nó sẽ không ra ngoài.”
“Vì vậy, nói cho cùng, vẫn là ngươi vô tình giúp lão phu.”
“Lão phu đã đợi nó mấy chục năm nay, lần này cuối cùng cũng có thể đột phá chân thần đạt đến thần vương.”
Lâm Mặc Ngữ nói: “Vậy thì chúc mừng tiền bối trước.”
Phương Tinh Tông gật đầu: “Được rồi, chờ lão phu lấy được hài cốt chân thần thì sẽ đưa cho ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ lại cảm ơn: “Cảm ơn tiền bối, không nhất thiết phải là hài cốt hoàn chỉnh, thiếu một chút cũng không sao, thời gian cũng không quan trọng.”
“Lão phu nhớ rồi.”
Phương Tinh Tông gật đầu, đạp trường kiếm, hóa thành tinh quang bay đi.
Tốc độ cực nhanh, trong nháy mắt đã biến mất khỏi tầm mắt.
Nhìn tinh không trống rỗng, nơi vừa rồi còn có thân hình của Vụ Linh Vương, những Vụ Linh còn lại không biết đã sớm trốn đi đâu rồi.
Lâm Mặc Ngữ cũng không đi tìm nữa, lấy ra pháo đài Tru Thần rồi nhanh chóng rời đi.
Vất vả lắm mới có thể thông qua trận truyền tống trận để trở về tinh cầu số 98-1.
Trong mắt Lâm Mặc Ngữ mang theo một tia sợ hãi.
Lúc hắn trở về trận truyền tống thì có một đám người vây quanh hắn.
Cái khung cảnh đó giống như đang xem động vật quý hiếm trong vườn thú vậy.
Đặc biệt là một số nữ tu luyện giả, dù Lâm Mặc Ngữ là người từng trải cũng có hơi không đỡ nổi.
Ánh mắt táo bạo, thậm chí còn muốn trực tiếp động thủ.
Vất vả lắm hắn mới thoát khỏi vòng vây, khởi động trận truyền tống để chạy trốn.
“Thật sự là có hơi đáng sợ!”
Lâm Mặc Ngữ cũng không ngờ, nữ tu luyện giả ở đại thế giới lại phóng khoáng như vậy.
Sau khi đến đại thế giới, hắn tiếp xúc với nữ tu luyện giả không nhiều.