Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1861 - Chương 1860: Có Từng Cân Nhắc Đến Việc Cưới Thêm Mấy Người Không (1)

Chương 1860: Có từng cân nhắc đến việc cưới thêm mấy người không (1)
Cảnh giới Chân Thần lại có một năng lực mạnh mẽ hơn, đó là hiện hữu linh hồn.

Linh hồn và pháp tắc dung hòa lẫn nhau, lấy pháp tắc làm biểu hiện, linh hồn làm cốt lõi, hiện ra trong thế gian.

Cùng lúc có thể tấn công bằng cả pháp tắc và linh hồn, phát huy uy lực kinh người.

Nếu dùng để đối phó với siêu thần giả thì không gì có thể chống đỡ được.

Nhưng đồng thời, hiện hữu linh hồn cũng rất nguy hiểm.

Linh hồn phơi bày ra ngoài, một khi gặp phải cường địch, sẽ gặp nguy hiểm lớn.

Trên cơ sở đó, thần vương dung hợp và nâng cao, biến thành phạm vi pháp tắc trong linh hồn.

Cuối cùng là thần tôn.

Thần tôn đã hoàn toàn nắm giữ một loại pháp tắc, tiến vào pháp tắc Tinh Hà.

Chỉ một động tác, có thể điều động sức mạnh của pháp tắc Tinh Hà.

Có thể khiến pháp tắc hiện hữu theo ý muốn của mình, tạo thành những hình ảnh kỳ diệu trong thế giới thực.

Giống như cây đại thụ trước mắt này là do Lâm Đường dùng pháp tắc của mình tạo ra.

Nhưng sự hiện hữu này mang đậm ý chí cá nhân, không phải là hình dạng nguyên thủy của pháp tắc.

Không thể dùng để lĩnh ngộ pháp tắc.

Khác với sự hiện hữu của pháp tắc trong linh hồn của Lâm Mặc Ngữ.

Lâm Đường từ ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ đã biết, hắn nhận ra đây là pháp tắc hiện hữu, lập tức cười nói: "Tiểu hữu có thể nhận ra, lão phu dùng loại pháp tắc nào không?"

Lâm Mặc Ngữ nhắm mắt cảm nhận một chút: "Từ trong đại thụ, dường như có hơi thở của pháp tắc Sinh Mệnh nhưng lại không hoàn toàn đúng."

"Vãn bối mắt kém, kiến thức hạn hẹp, thực sự không thể phân biệt được."

Lâm Đường cười ha hả: "Không nhận ra cũng là bình thường, lão phu sử dụng thực ra là pháp tắc Mộc, pháp tắc Mộc đã được nâng cao, khoác lên một lớp vỏ của pháp tắc Sinh Mệnh.”

“Pháp tắc Sinh Mệnh là một trong những pháp tắc của đại thế giới, xếp vào bậc thứ hai...mặc dù Lão phu có xíu lĩnh ngộ nhưng chưa hoàn toàn nắm giữ."

Lâm Đường không hề kiêng dè, nói rất thẳng thắn.

Lâm Mặc Ngữ cũng cảm nhận được, có lẽ Lâm Đường là một người khá thẳng thắn, không vòng vo.

Giống như lần này hắn ta đến tìm mình.

Lâm Đường nói: "Tiểu hữu có phải thấy kỳ lạ, với thân phận của lão phu, tại sao lại trực tiếp đến tìm tiểu hữu như vậy."

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Tiền bối chắc hẳn có lý do."

Lâm Đường cười hai tiếng, không trả lời ngay.

Lúc này người giúp việc đã mang trà cụ tới, trong ấm trà bốc lên hơi nóng, tỏa ra mùi thơm dễ chịu.

Trà đã pha xong, từ hương thơm mà phân biệt, còn thiếu chút thời gian, cần chờ thêm một lúc nữa.

Trong sân trở nên rất yên tĩnh, chỉ có gió nhẹ thổi qua làm lá cây xào xạc.

Lâm Đường hái một chiếc lá từ trên cây, ném vào ấm trà.

Lâm Mặc Ngữ tận mắt thấy, nước trà vốn chỉ hơi xanh, lập tức biến thành màu xanh biếc, đẹp như một viên ngọc bích.

Lâm Đường tự tay rót trà cho Lâm Mặc Ngữ khiến Lâm Mặc Ngữ vô cùng kinh ngạc.

Thần tôn tự tay rót trà, đãi ngộ này vượt quá tưởng tượng của Lâm Mặc Ngữ.

"Lão phu dung nhập một phần pháp tắc Mộc trong trà, khiến trà bình thường biến thành trà Pháp Tắc, tiểu hữu có thể thưởng thức."

Lâm Mặc Ngữ nhận lấy tách trà, không uống ngay, mà hỏi: "Tiền bối, ngài có thể cho vãn bối biết, rốt cuộc là vì sao không?"

Mặc dù biết đối phương không có ác ý nhưng Lâm Mặc Ngữ vẫn rất thắc mắc.

Lâm Đường thân là thần tôn, lại là Tinh Chủ, thân phận như vậy, tại sao lại đối xử khách sáo với mình.

Sự việc bất thường ắt có điều mờ ám!

Lâm Đường cười ha hả nói: "Thực ra không có gì, tiểu hữu có thể không biết, lão phu không phải lần đầu tiên gặp tiểu hữu."

Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ một lúc, xác định chưa từng gặp Lâm Đường.

Nhưng đối phương đã nói như vậy...chỉ có một khả năng.

"Ngài đã từng thấy vãn bối ở võ đài Nhân Hoàng."

Lâm Đường cười nói: "Lúc đó tiểu hữu biểu hiện rất xuất sắc, khiến lão phu ấn tượng sâu sắc.”

Không giấu tiểu hữu, sau đó lão phu cũng đã điều tra một chút, biết được một số thông tin về tiểu hữu.”

“Lão phu muốn giới thiệu cho tiểu hữu một sư phụ."

Lâm Mặc Ngữ cảm thấy một chút bất an trong lòng.

“Liệu có phải cùng một người mà vực chủ Chu Thiên đã đề xuất không?”

"Tiền bối, người mà ngài đề xuất không phải đến từ thành Thần chứ?" Lâm Mặc Ngữ mở lời.

Lâm Đường nhíu mày, trong mắt lóe lên một chút ngạc nhiên: "Tại sao ngươi lại nói vậy?"

Lâm Mặc Ngữ cũng không giấu giếm, nói: "Không lâu trước đây, một vị tiền bối cũng muốn đề xuất sư tôn cho ta."

Một cơn gió mạnh thổi qua làm lá cây xào xạc, Lâm Đường đập mạnh bàn: "Là lão già nào, thật không biết xấu hổ."

Vừa nói ra, Lâm Đường cảm thấy có hơi không đúng, thế này chẳng phải hắn ta đang tự chửi mình sao? Bấy giờ hắn ta ngay lập tức đổi giọng hỏi: "Vị tiền bối đó là ai, ngươi có thể tiết lộ không?"

Đối mặt với câu hỏi của Lâm Đường, Lâm Mặc Ngữ không thể không nói: "Là Vực chủ đại nhân.”

“Thì ra là lão già này..." Ban đầu Lâm Đường hơi tức giận nhưng sau đó dịu giọng lại.

Lâm Đường thổi râu: "Hắn đã nói gì với ngươi?"
Bình Luận (0)
Comment