Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1885 - Chương 1884: Ta Sẽ Đi Tiền Tuyến (1)

Chương 1884: Ta sẽ đi tiền tuyến (1)
“Tộc Hắc Huyền cũng sống ở Tinh Thần, vậy thì cho dù đi hướng nào thì cuối cùng cũng về với chỗ ban đầu thôi.”

Nghe vậy, hai mắt Nhậm Cường sáng lên, hắn ta hỏi: “Có lý, vậy thì rốt cuộc chúng ta nên đi bên nào?”

Lâm Mặc Ngữ chỉ về một hướng nói: “Đi phía đó đi, đi qua xem thử xem sao.”

Nơi Lâm Mặc Ngữ chỉ đến có rất nhiều ngọn núi cao, nơi đó có rất nhiều ngọn núi, giống như đỉnh nhọn đâm thẳng lên trời vậy...

Ngoài ra, còn có rất nhiều rừng.

Trước mắt, Nhậm Cường không có ý tưởng nào hết, Lâm Mặc Ngữ nói sao thì chính là vậy.

Những ngọn núi tối tăm nối tiếp nhau, không hề đứt quãng chỗ nào.

Trên núi không có cây cối, chỉ có những tảng đá màu đen.

Những tảng đá đen này hầu hết đều bất động nhưng một số thì lăn tới lăn lui trong núi.

Lâm Mặc Ngữ và Nhậm Cường đứng phía xa nhìn chúng, Nhậm Cường nói: “Đây chính là chỗ tộc Hắc Huyền sinh sống.”

“Hắc thạch là da, huyền thiết là xương, vậy nên được xưng là tộc Hắc Huyền.”

“Suy cho cùng, đó là một loại đá sinh mệnh thể đặc biệt.”

Đại thế giới chứa đầy những điều kỳ diệu, Lâm Mặc Ngữ cũng đã từng thấy ngôi sao hóa thành sự sống, chỉ một loại đá có sinh mệnh thể thì cũng không có gì kỳ lạ cả.

Lúc này, một ngọn núi lớn đột nhiên gầm lên, các tảng đá đen phía trên đồng thời thức tỉnh.

Bên trên các tảng đá đen xuất hiện mấy thứ giống như đôi mắt, đồng loạt nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ và Nhậm Cường.

“Bị phát hiện rồi!” Nhậm Cường kêu lên một tiếng kinh hãi.

Lâm Mặc Ngữ thản nhiên nói: “Ngươi có thể nhìn thấy bọn chúng thì đương nhiên bọn chúng cũng có thể nhìn thấy ngươi thôi, không có gì phải lạ hết.”

Núi cao gầm lên, hàng chục tộc nhân của tộc Hắc Huyền lao về phía hai người nhanh như chớp.

Hình thể của tộc nhân tộc Hắc Huyền to lớn, cứ như được tạo thành từ mấy ngọn núi cao lớn vậy.

Trong tay Nhậm Cường xuất hiện một thanh đại đao, hắn ta chuẩn bị ra tay.

Lâm Mặc Ngữ gõ nhẹ ngón tay, trước mắt lóe lên ánh sáng trắng, một cỗ gió âm thổi qua, tiếng Long ngâm chấn động bầu trời.

Quân đoàn Vong Linh xuất hiện trước mặt hai người, chủ động nghênh đón Nhân tộc của tộc Hắc Huyền.

Cự long Hài Cốt phun ra long tức rực lửa, mang theo ngọn lửa Bất Tử, ăn mòn vạn vật.

Tử Vong kỵ sĩ tung ra đòn tấn công, đâm vào người của tộc Hắc Huyền.

Cú va chạm mạnh mẽ đã đánh bay toàn bộ tộc nhân của tộc Hắc Huyền đang bay đến.

Nhậm Cường nghe thấy vài tiếng kêu khàn khàn, giống như đang kêu gào thảm thiết.

Toàn bộ tộc nhân của tộc Hắc Huyền đều bị bao phủ bởi Hỏa Diễm màu trắng bạc, pháp tắc Bất Tử ăn mòn cơ thể chúng.

Bề mặt đá đen nứt ra, lộ ra xương kim loại bên trong.

Quân đoàn Vong Linh không hề dừng lại, cự long Hài Cốt nhanh chóng đuổi đến, nghiền nát tộc nhân tộc Hắc Huyền bằng móng vuốt Bạch Cốt.

Lúc này, quân đoàn Vong Linh đánh đến trong núi, không gì ngăn cản nổi, dũng mãnh lao vào như sóng cuộn biển gầm.

Trong mắt Lâm Mặc Ngữ lóe lên sát ý, hắn chưa bao giờ nhẹ tay với dị tộc cả.

Bên trong tiểu thế giới là vậy thì bên trong đại thế giới cũng sẽ như thế.

Tộc nhân tộc Hắc Huyền đã bị quân đoàn Vong Linh đánh cho tan rã, chỉ cần thêm một chút tác động nữa thì bọn chúng sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Nhậm Cường vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho một trận đại chiến thì lúc này nhìn đến ngơ ra, hắn ta biết Lâm Mặc Ngữ mạnh, chỉ là không ngờ rằng hắn lại mạnh đến thế.

Thực lực của Lâm Mặc Ngữ mà hắn ta biết chỉ là thời điểm hắn ở siêu thần cấp ba tại võ đài Nhân Hoàng mà thôi.

Hiện tại Lâm Mặc Ngữ đã thành siêu thần cấp sáu rồi, thực lực đã tăng lên gấp bội, đủ để sánh ngang với chân thần.

Chỉ một tộc Hắc Huyền đang ở siêu thần cấp bốn, cấp năm cỏn con thôi thì sao có thể là đối thủ của hắn được.

Chúng bị quân đoàn Vong Linh nghiền nát ngay tại chỗ.

Trong khi Nhậm Cường vẫn đang ngơ ngác thì lại bị luồng sát khí trên người Lâm Mặc Ngữ quấy nhiễu.

Hắn ta không thể tưởng tượng được tại sao trên người Lâm Mặc Ngữ lại có thể có sát khí mãnh liệt đến vậy.

Một người lớn lên trong đại thế giới như Nhậm Cường đã quen với sự yên bình nơi đó. Mọi con đường đều được tiền bối và hiền triết trải sẵn, vậy nên hắn ta vốn không thể hiểu được sự tàn khốc của tiểu thế giới.

Trong đại thế giới, chỉ khi đạt tới một cấp độ nhất định mới phải đối diện với khó khăn.

Không giống với tiểu thế giới, sớm đã phải làm quen với những khó khăn đó.

Kể từ khi Lâm Mặc Ngữ chuyển chức nghiệp thì hắn đã phải chiến đấu cho đến tận bây giờ.

Quái vật, dị tộc chết dưới tay hắn nhiều vô số kể.

Đó đều là những trận chiến thực sự, không hề giống như thế giới ảo của mạng lưới Nhân Hoàng, nếu như không cẩn thận thì có thể sẽ mất mạng như chơi.
Bình Luận (0)
Comment