Chương 1886: Dẹp sạch bí cảnh, ảo ảnh và chân thực (1)
Nhưng đối mặt với Lâm Mặc Ngữ...
Một vài cự long Hài Cốt từ trên không lao xuống, phun long tức vào người thủ lĩnh bộ lạc.
Khô Lâu Thần chiến sĩ lần lượt bay lên, những chiếc rìu khổng lồ trong tay bùng lên ánh sáng chói lóa, tung ra vô số đòn tấn công mạnh mẽ.
Thủ lĩnh bộ lạc vừa mới lên sân đã bị nghiền nát tại chỗ, biến thành một đống đá vụn, ầm ầm rơi xuống đất.
Siêu thần cấp bảy quả thực không đáng chú ý.
Tộc Hắc Huyền không ngừng gào thét, tiếng thét truyền đi rất xa, núi rừng phía sau rung chuyển dữ dội.
Hàng trăm luồng hơi thở cường đại đang trỗi dậy.
Sắc mặt Nhậm Cường biến đổi, hắn ta nói: “Không ổn, chúng ta tiêu diệt chúng quá nhanh, chúng đang phát ra tín hiệu cầu cứu.”
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy kỳ quái, hỏi: “Giết quá nhanh ư?”
Nhậm Cường lập tức giải thích: “Trí tuệ của tộc Hắc Huyền rất cao, nếu như chúng ta hành động chậm hơn chút thì bọn chúng sẽ sẽ không cầu cứu. Chúng ta có thể xử lý từng đám một, chứ mà tiêu diệt quá nhanh thì bọn chúng sẽ phát giác được nguy hiểm, rồi phát ra tín hiệu cầu cứu. Tộc Hắc Huyền ở phụ cận đều đến đây chi viện.”
Lâm Mặc Ngữ cười ha hả, nói: “Thế không phải tốt hơn hả, đỡ mất công chúng ta phải đi tìm.”
Nhậm Cường sửng sốt, nếu như bình thường thì bọn họ nên lùi một bước, đợi đến khi tình huống của tộc Hắc Huyền bình ổn lại thì hẳn đánh trả.
Nhưng rõ là Lâm Mặc Ngữ không muốn làm vậy.
Ngày càng có nhiều hơi thở cường đại thức tỉnh, lao đến chỗ bọn họ.
Mây đen cuồn cuộn trong không trung, tộc nhân tộc Hắc Huyền biến thành tảng đá lớn, ầm ầm lao đến như sao băng.
Lâm Mặc Ngữ nhẹ khịt mũi, bên cạnh hắn xuất hiện thêm một lượng lớn quân đoàn Vong Linh.
Số lượng tộc Nhân tộc Hắc Huyền chỉ có mấy trăm, mà số lượng quân đoàn Vong Linh của Lâm Mặc Ngữ phóng ra đã vượt qua hàng vạn.
Hơn nữa, chiến lực của Khô Lâu còn áp đảo hoàn toàn tộc nhân tộc Hắc Huyền.
Cho dù là về số lượng hay chiến lực đơn lẻ thì bên phía Lâm Mặc Ngữ cũng đều chiếm thế thượng phong.
Quân đoàn Vong Linh lập tức nhấn chìm toàn bộ tộc Hắc Huyền.
Nhậm Cường cảm thấy hắn ta đã đưa ra một sự lựa chọn chính xác, đó chính là tìm Lâm Mặc Ngữ để hoàn thành nhiệm vụ đặc biệt này.
Cho dù phân chia với tỷ lệ 3-7 thì lợi ích mà hắn ta thu lại vẫn vượt xa lợi ích khi thực hiện nhiệm vụ cùng người khác.
Hơn nữa, với hiểu biết của hắn ta về Lâm Mặc Ngữ thì hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ lừa dối mình.
Chỉ có một điều khiến hắn ta cảm thấy hơi ngoài ý muốn, đó là sát tâm của Lâm Mặc Ngữ quá nặng.
Nhưng nghĩ tới hoàn cảnh xuất thân khắc nghiệt của hắn ở tiểu thế giới, dường như chuyện này đã trở thành chuyện đương nhiên.
Dưới sức tàn phá của quân đoàn Vong Linh, tộc Hắc Huyền ở vùng núi phụ cận đều bị giết sạch, không còn một mống nào.
Cả vùng đất này như bị càn quét qua, Lâm Mặc Ngữ không buông tha bất cứ kẻ nào.
Trong tộc Hắc Huyền cũng có tộc nhân mới được sinh ra không lâu.
Thực lực của chúng không mạnh nhưng cũng bị giết chết.
Diệt cỏ mà không diệt tận gốc thì khi gió xuân thổi qua, chúng sẽ lại sinh sôi nảy nở.
Hoặc là không giết, hoặc là đã giết thì phải giết cho trót.
Trong cuộc giao tranh giữa các chủng tộc, nhân từ với kẻ địch chính là tàn nhẫn với bản thân.
Đã từng có tu luyện giả giống như thánh mẫu mà tha cho tộc nhân mới được sinh ra của một tộc.
Kết quả, sau khi bọn chúng trưởng thành lại cắn ngược lại, giết không biết bao nhiêu là Nhân tộc.
Từ đó trở đi, nếu ai còn có lòng nhân từ ở chiến trường thì chính là tội nhân của Nhân tộc, sẽ được ghim vào trụ sỉ nhục trong lịch sử.
Nhân tộc có thể cho phép có nhát gan, nhu nhược nhưng nhất quyết không chứa chấp những kẻ có lòng nhân từ với dị tộc.
Trong giới Nhân tộc có một câu nói rất thịnh hành: Thánh mẫu sẽ diệt toàn Nhân tộc.
Ai muốn làm thánh mẫu, tràn đầy lòng thương người thì sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ.
Nhậm Cường chính là như vậy, hắn ta vô cùng đồng tình với cách làm của Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ thậm chí còn không biết làm thánh mẫu, đánh giết cả một đường từ tiểu thế giới đến đây, sát tâm của hắn đối với dị tộc đã sớm vững như bàn thạch.
Sau khi san bằng vài ngọn núi gần đó, Lâm Mặc Ngữ phóng ra càng nhiều quân đoàn Vong Linh hơn.
Tổng cộng 50 vạn quân đoàn Vong Linh, phân tán ra các hướng.
Có thể tưởng tượng được, bất cứ nơi nào quân đoàn Vong Linh đi qua sẽ không còn một ngọn cỏ mọc nào hết.
Nhậm Cường nhàn đến rảnh rỗi, thu lại vũ khí của mình, ngồi bịch xuống đất, nói: “Lâm huynh đệ, ngươi làm vậy sẽ khiến ta trông có vẻ rất vô dụng.”
Lâm Mặc Ngữ cười hỏi: “Vậy có cần gọi mấy tên tộc Hắc Huyền tới đây để ngươi hoạt động gân cốt một chút không?”
“Thôi đừng!” Nhậm Cường xua tay nói: “Buồn chán mới tốt, như này đúng là quá thoải mái.”