Chương 1932: Cảnh giới Thần Vương đuổi giết (1)
Sư ma ở cảnh giới Chân Thần đỉnh phong vừa bị Lâm Mặc Ngữ giết chết, lại được hồi sinh dưới thuật pháp Phục Sinh Vong Giả.
Nó không chỉ khôi phục về trạng thái đỉnh phong, mà thậm chí còn mạnh hơn lúc còn sống.
Cùng với tiếng gào thét, xoay người giết chết ác ma.
Hiện hữu linh hồn, một con sư ma khổng lồ do linh hồn và pháp tắc hợp thành đang tung hoành trên chiến trường.
Bất cứ nơi nào nó đi qua, ác ma đều chết sạch, thân thể bị xé toạc, linh hồn cũng bị phá hủy.
Hiện hữu linh hồn là sản phẩm của linh hồn với pháp tắc, tương đương với việc rút toàn bộ phạm vi pháp tắc vào trong linh hồn.
Nó rất mạnh, lực công kích rất đáng kinh ngạc, hơn nữa lực phòng ngự cũng không hề yếu.
Đặc biệt là nó có sở hữu lực tấn công linh hồn, đây thực sự là cơn ác mộng đối với những kẻ ở cảnh giới Chân Thần không thể khiến linh hồn hiện hữu.
Nhưng tiếc là nó đã đụng phải Lâm Mặc Ngữ, còn là Lâm Mặc Ngữ có hàng trăm thi thể trong tay.
Kết quả, nó thậm chí còn chưa kịp chạm vào một cọng tóc của Lâm Mặc Ngữ thì tức khắc đã bị nổ tung rồi.
Nó hoàn toàn không phát huy được toàn bộ sức mạnh của mình, có thể nói là một cái chết khá ấm ức.
Nhưng bây giờ Lâm Mặc Ngữ đã cho nó thêm một cơ hội, chỉ là đổi mục tiêu mà thôi.
Hiện hữu linh hồn hoành hành trên chiến trường, tàn sát hàng loạt đám ác ma.
Đám ác ma vô cùng bàng hoàng, sao lại tự tấn công người của mình vậy? Chẳng lẽ có kẻ phản bội trong hàng ngũ ác ma à?
Không chỉ lũ ác ma ngỡ ngàng, mà đến cả những chân thần của Nhân tộc cũng như vậy.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Sao ta lại cảm thấy hơi khó hiểu nhỉ?”
“Ác ma đang làm cái trò gì vậy, tự chém giết lẫn nhau à?”
“Chó cắn chó hả? Cũng khá thú vị đấy.”
“Trên chiến trường nhiều năm vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy cảnh tượng như vậy đấy, thật không tệ.”
Lâm Mặc Ngữ đổi hướng, xông thẳng vào chiến trường ở nơi khác.
Bên đây giao cho con sư ma được phục sinh là được rồi.
Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủi, Lâm Mặc Ngữ đã nổi danh trên cả chiến trường.
Rất nhiều chiến sĩ cảnh giới Chân Thần đều đã biết đến một siêu thần giả đặc biệt như vậy.
Rõ ràng hắn chỉ là siêu thần cấp sáu nhưng lại có năng lực tiêu diệt các chân thần.
Danh tiếng của Lâm Mặc Ngữ càng ngày càng lớn, hiện đã có hơn hàng ngàn ác ma cảnh giới Chân Thần chết dưới tay hắn.
Lâm Mặc Ngữ cứ như một cỗ máy giết người tàn nhẫn vậy, giết sạch hết trên mọi nẻo đường.
Nhưng hắn không mất đi lý trí, hắn không thực sự đi sâu vào chiến trường, mà là càng lúc càng đến gần lãnh thổ của Nhân tộc.
Hắn biết rõ nhiệm vụ của mình là gì, đó chính là mang sao Pháp Tắc trở về.
Nhưng hắn cũng có suy nghĩ của riêng mình, Thanh Kiếm đạo sĩ đã chặn cự long Ác Ma cho hắn, giờ không rõ sống chết ra sao.
Trong lòng hắn đang rất giận, cần phải xả ra.
Trong cuộc tàn sát, pháp tắc Tàn Sát ngày càng nồng đậm, tựa như có dấu hiệu trở nên mạnh hơn.
Hai ngày sau, sư ma phục sinh đột nhiên mất kết nối với bản thân.
Sắc mặt của Lâm Mặc Ngữ thay đổi, hắn nhìn thấy một móng vuốt vô cùng to lớn trong hình ảnh cuối cùng của sư ma.
Ác ma cảnh giới Thần Vương!
Ác ma cảnh giới Thần Vương đã đến.
Lâm Mặc Ngữ lập tức tăng tốc, lao nhanh về lãnh thổ của Nhân tộc.
Chiến trường dần bị bỏ lại ở phía sau, hơi thở cũng càng lúc càng nhạt đi.
Thế nhưng, cảm giác cấp bách trong lòng Lâm Mặc Ngữ không hề tan biến, ác ma cảnh giới Thần Vương vừa đến chắc chắn sẽ đến tìm mình.
Đám ác ma chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho mình, nói chính xác hơn có lẽ sẽ không dễ dàng buông tha sao Pháp Tắc trong tay mình.
Chỉ cần có thể giết chết một thần tôn, cho dù phải dùng một vạn hay mười vạn chân thần để đổi lấy thì cũng xứng đáng.
“Cuối cùng cũng tìm thấy ngươi!”
Âm thanh của linh hồn sắc bén vang vọng khắp tinh không.
Nó mang theo pháp tắc ập đến như một con sóng lớn.
Lâm Mặc Ngữ rên lên một tiếng, cả người hắn bị đánh ra xa cả hàng trăm cây số.
Hắn nắm chặt sao Pháp Tắc, nhất quyết không buông tay.
Quân đoàn Vong Linh tan rã rồi lại tái sinh trong thuật pháp Hằng Tinh suốt ba lần.
“Cảnh giới Thần Vương!”
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy một ác ma cảnh giới Thần Vương, nó trông giống một con dơi đang dang rộng đôi cánh lớn vậy.
Ảo ảnh của nó được chiếu lên tinh không, kích thước ít nhất cũng phải hàng vạn km, giống như một ngôi sao vậy.
Không ngờ ở đây lại có ác ma đánh lén mình, Lâm Mặc Ngữ lập tức quay đầu bỏ đi mà không nói lời nào.
Hiện giờ bản thân hắn không đủ phần thắng khi đối mặt với ác ma cảnh giới Thần Vương nên hắn chỉ có thể chạy trốn.
“Ngươi không thể thoát được đâu!” Ác ma Biên Bức hét lên một tiếng, vỗ đôi cánh cấp tốc đuổi theo.