Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 1961 - Chương 1960: Phân Tích Tình Hình, Đánh Chết Cũng Không Nói (1)

Chương 1960: Phân tích tình hình, đánh chết cũng không nói (1)
Chưa từng có ai có thể đến nơi sâu nhất của hư không này, tất cả những người đi khám phá đều lạc lối trong hư không, không bao giờ trở lại.

Trong đó có thần vương, thần tôn, thậm chí là cường giả mạnh hơn.

Linh hồn lạc lối thì chỉ còn lại vỏ rỗng.

Trong đại thế giới, hư không trong linh hồn rất thần bí, trở thành cấm địa số một, cấm địa mà ai cũng khó có thể chạm đến.

Nhưng bây giờ, ông ta ta lại nhìn thấy một đôi mắt trong hư không linh hồn.

Điều này khiến Khổng Văn Phật Đà hồn bay phách lạc, muốn chạy trốn theo bản năng.

Nhưng khi đôi mắt đó nhìn sang, Khổng Văn Phật Đà như bị trúng thuật định thân, không thể cử động.

Tiếp theo, trong đôi mắt đó lóe lên ánh sáng đỏ, linh hồn của Khổng Văn Phật Đà “bùm“ một tiếng rồi nổ tung, hóa thành linh hồn lực.

Linh hồn lực rơi xuống bức tường pha lê như mưa, trong nháy mắt vết nứt trên bức tường pha lê đã được chữa lành.

Linh hồn lực còn lại đã bị đại thụ Thiên Phú hấp thụ, sau khi được tinh luyện, lại được Cửu Thải Long Hồn Tinh tinh luyện lần hai, truyền đến linh hồn Lâm Mặc Ngữ.

Phẩm chất linh hồn nhanh chóng được nâng cao.

Khổng Văn Phật Đà là cảnh giới Thần Tôn, linh hồn của ông ta cũng là Tứ phẩm, hơn nữa đã đạt đến Tứ phẩm trung cấp.

Mạnh hơn Lâm Mặc Ngữ khá nhiều.

Đối với Lâm Mặc Ngữ thì linh hồn lực của ông ta như một liều thuốc bổ lớn.

Phẩm chất linh hồn của Lâm Mặc Ngữ lập tức được nâng cao một bậc, hoàn toàn đứng vững ở Tứ phẩm.

Bức tường pha lê tỏa sáng, trở nên trong suốt hơn, mạnh mẽ hơn.

Sau khi hệ thống nhìn một cái thì lại biến mất.

Hư không linh hồn vô tận, Lâm Mặc Ngữ không biết hệ thống đã đi đâu.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ biết, hệ thống vẫn còn, vậy là đủ rồi.

...

Cùng lúc đó, linh hồn Khổng Văn Phật Đà đã bị tiêu diệt, trong thế giới thực, Khổng Văn Phật Đà đang luận Phật giảng đạo trên tinh không, đột nhiên im bặt, cúi đầu, trong nháy mắt, hơi thở sinh mệnh đã biến mất.

Vẻ mặt Lâm Đường thay đổi, lóe người đến bên cạnh Khổng Văn Phật Đà, sau khi kiểm tra, sắc mặt đột ngột thay đổi: “Linh hồn biến mất rồi.”

Linh hồn vừa chết, thân xác chỉ còn là cái vỏ rỗng.

Cho dù là cảnh giới Thần Tôn thì cũng không thể sống lại.

Tiếng rồng ngâm vang lên, Thần Long màu vàng kim vẫn luôn nhắm mắt cuộn tròn đột nhiên lao xuống: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Lâm Đường nói: “Không biết, linh hồn của Khổng Văn Phật Đà đột nhiên biến mất.”

Sau khi Thần Long kiểm tra, phát hiện ra đúng là như vậy.

Xung quanh không có dấu vết chiến đấu, hiện tại phần lớn mọi người vẫn còn đắm chìm trong Phật âm, chưa tỉnh táo lại.

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Trong lòng Lâm Đường vô cùng nghi ngờ, đang êm đẹp tại sao Khổng Văn Phật Đà lại đột nhiên chết như vậy!

Đối với các tộc trong đại thế giới thì việc Phật tộc đến luận Phật giảng đạo đều không phải là chuyện nhỏ.

Lần này, Khổng Văn Phật Đà đến đã thu hút hàng triệu người đến nghe giảng, kết quả giảng được mấy ngày, Khổng Văn Phật Đà lại tự nhiên chết.

Chuyện kỳ lạ như vậy xảy ra ngay trước mắt, Lâm Đường lại không có một chút manh mối nào.

Thần Long cõng Phật điện đến, cũng có thực lực cảnh giới Thần Tôn.

Lúc này, nó cũng không hiểu, tại sao Khổng Văn Phật Đà lại chết, chết một cách kỳ quặc như vậy.

Bất đắc dĩ, Lâm Đường chỉ có thể báo cáo chuyện này cho Chu Thiên.

Lúc này, Lâm Mặc Ngữ cũng giống như những người khác, dường như đang cảm nhận Phật âm.

Hắn không thể thừa nhận, nếu không sẽ không thể giải thích được.

Chẳng lẽ nói, là do Khổng Văn Phật Đà muốn giết hắn nhưng không thành công nên bị hệ thống của hắn giết ngược lại.

Hơn nữa, hắn còn chưa biết, rốt cuộc quan hệ giữa cấp cao Nhân tộc và Phật tộc là gì.

Hành động của Phật tộc đã có sự ngầm đồng ý của Nhân tộc, tất cả đều khiến cho Lâm Mặc Ngữ cảm thấy có một chút bất thường.

Lâm Mặc Ngữ không ngốc.

Bây giờ hắn biết rất rõ, trong đại thế giới, thực lực là trên hết.

Không có thực lực thì mọi thứ đều là giả.

Nếu có một cường giả mạnh hơn thần tôn thì ngay cả đánh rắm cũng thơm.

Lâm Mặc Ngữ giả vờ như đang lĩnh ngộ, nhìn không khác gì những người xung quanh.

Trong đầu suy nghĩ về những gì vừa trải qua.

Chuyện lần này phát triển quá nhanh, khiến cho Lâm Mặc Ngữ không có nhiều thời gian để suy nghĩ trong quá trình đó.

Bây giờ nghĩ lại, rõ ràng Khổng Văn Phật Đà đang nhắm vào hắn.

Chỉ từ một điểm, Lâm Mặc Ngữ có thể phán đoán ra.

Khổng Văn Phật Đà lại biết hắn họ Lâm.

Khổng Văn Phật Đà không phải là Nhân tộc, căn bản không thể nhìn thấy tên của hắn thông qua mạng lưới Nhân Hoàng.

Hơn nữa, trong thế giới linh hồn, mạng lưới Nhân Hoàng cũng mất tác dụng.

Ở đây có mấy trăm vạn người, nếu Khổng Văn Phật Đà không nhắm vào hắn thì sao có thể biết hắn họ Lâm.
Bình Luận (0)
Comment