Chương 1998: Chấp niệm làm hồn, pháp tắc thành xác (2)
Lâm Mặc Ngữ có ý kiến khác: “Không giống, nếu là như vậy, nó hẳn phải có tư duy mới đúng. Cường giả chân chính, ngay cả khi chỉ còn lại một tia ý chí, trải qua năm tháng dài đằng đẵng thì cũng có thể tái sinh.”
“Nhưng nó không có, vì vậy ta nghĩ rằng linh hồn của nó được sinh ra từ chấp niệm.”
Cốc Thanh Tuyền cảm thấy lời Lâm Mặc Ngữ nói càng có lý hơn.
Nàng ấy chỉ cảm nhận được hơi thở hỗn loạn từ sinh linh quỷ dị, không rõ ràng được như Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ nhẹ giọng nói: “Chỉ nhìn thôi cũng vô dụng, thử xem rốt cuộc nó có gì quỷ dị! Ta đi xem một chút, ngươi khoan hẵng làm gì cả.”
Lâm Mặc Ngữ bay về phía trước, Cốc Thanh Tuyền lo lắng nói: “Phải cẩn thận đấy.”
“Không sao đâu.”
Lâm Mặc Ngữ không chút lo lắng, chẳng qua chỉ là sinh linh quỷ dị trình độ chân thần cấp bốn, căn bản chẳng đáng là gì.
Hắn hoàn toàn tự tin vào khả năng phòng thủ của bản thân.
Khi đến cách sinh linh quỷ dị còn một cây số, sinh linh quỷ dị phát hiện ra Lâm Mặc Ngữ.
Bốn xúc tu vốn nằm yên bất động đột nhiên vung vẩy.
Sự thay đổi từ cực tĩnh sang cực động này diễn ra vô cùng nhanh chóng.
Tiếp đó, hai mắt Lâm Mặc Ngữ chợt lóe, sinh linh quỷ dị cách xa ngàn mét đã xuất hiện trước mặt hắn.
“Tốc độ nhanh quá!”
Lâm Mặc Ngữ thầm kinh ngạc, tốc độ của sinh linh quỷ dị này vượt xa sức tưởng tượng của hắn.
Giống như dịch chuyển tức thời, ngay cả hắn cũng không cách nào nhìn rõ.
Tốc độ này rất bất thường, đáng lý nó không phải là tốc độ nên có của cảnh giới Chân Thần.
Bốn xúc tu như roi quất đánh tới, Lâm Mặc Ngữ không cứng rắn chống đỡ, bay người về sau.
Điều kỳ lạ chính là tốc độ tấn công của xúc tu không nhanh, Lâm Mặc Ngữ dễ dàng né tránh được.
Khi Lâm Mặc Ngữ lùi lại, sinh linh quỷ dị một lần nữa xuất hiện trước mặt hắn như thể dịch chuyển tức thời.
Bốn xúc tu vừa vặn quấn lên người Lâm Mặc Ngữ.
Trong quá trình dịch chuyển tức thời, đòn tấn công của xúc tu không hề bị gián đoạn mà tiếp tục thế tấn công trước đó.
Giống như một giây trước, thanh đao giơ lên rồi chém xuống từ cách xa hàng cây số, rõ ràng đã chém được một nửa, tuy nhiên 0.1 giây sau, toàn bộ cơ thể di chuyển về phía trước ngàn mét, thế nhưng thanh đao đã chém được một nửa lại không cần giơ lên nữa mà tiếp tục quá trình chém xuống trước đó.
Ánh sáng trắng tinh lóe lên trên người Lâm Mặc Ngữ, áo giáp Hài Cốt tự động kích hoạt, phát sáng lấp lánh.
Liên kết thuật pháp Tứ Tinh được kích hoạt, trên cơ thể sinh linh quỷ dị lập tức xuất hiện một lớp xương trắng, động tác của nó khựng lại trong nháy mắt, không thể cử động.
Răng nanh Hài Cốt và trường mâu Hài Cốt đồng thời bùng nổ, trong ánh sáng trắng chói lọi xé nát sinh linh quỷ dị thành từng mảnh.
Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra công kích lực của sinh linh quỷ dị không mạnh, thậm chí còn kém hơn một chút so với chân thần cấp bốn.
Hơn nữa lực phòng ngự cũng không mạnh, cũng không bằng tu luyện giả chân thần cấp bốn.
“Công kích lực và lực phòng ngự đều không mạnh, tốc độ tấn công cũng không nhanh, chỉ là tốc độ di chuyển là hơi kỳ lạ.”
“Kết hợp với tốc độ di chuyển của nó thì rất khó để né tránh tấn công.”
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy dấu hiệu lửa do đá Mịch Linh đánh xuống vẫn còn đó, điều này khiến Lâm Mặc Ngữ nhận ra đối phương chưa chết.
Quả nhiên, chỉ nửa giây sau, sinh linh quỷ dị bị xé thành từng mảnh đã nhanh chóng tái hợp và xuất hiện trở lại, trông có vẻ hoàn hảo không sứt mẻ gì.
Lâm Mặc Ngữ nhìn nó, phát hiện rằng nó không hoàn toàn không bị sứt mẻ.
So với trước đó, nó có vẻ nhỏ bé hơn một chút.
Mỗi xúc tu trước đó đều có độ dài khoảng 50 mét nhưng hiện tại chỉ còn khoảng 45 mét, ngắn hơn và mảnh hơn nhiều.
“Vẫn bị tổn thương, nói như vậy, chỉ cần giết nó thêm vài lần nữa là có thể giết chết nó.”
Trong lúc Lâm Mặc Ngữ đang suy tư, sinh linh quỷ dị lần nữa nhào tới.
Áo giáp Hài Cốt lại sáng lên, nó bị xé thành từng mảnh một lần nữa, sau đó nhanh chóng hồi sinh.
Hết lần này đến lần khác bị xé toạc rồi hồi sinh, không ngừng tấn công, không biết mệt mỏi.
Cho đến lần thứ mười, pháp tắc tạo thành cơ thể nó hoàn toàn sụp đổ, nó không thể hồi sinh được nữa.
Nó không có suy nghĩ, chỉ đơn giản coi Lâm Mặc Ngữ là kẻ thù, muốn giết chết Lâm Mặc Ngữ.
Kết quả đáp lại là những đòn phản kích vô tình từ áo giáp Hài Cốt và thuật pháp Tứ Tinh.
Vào khoảnh khắc nó chết, một tiếng thét chói tai truyền vào thế giới linh hồn.
Giết!
Lâm Mặc Ngữ nghe thấy một tiếng gầm thét đầy sát ý, hội tụ thành một chữ “Giết”, đâm vào thế giới linh hồn.
Thế giới linh hồn không hề lay động, dễ dàng chặn đứng sát ý.
“Quả nhiên là chấp niệm!”
Lâm Mặc Ngữ khẽ cười một tiếng.
Lấy chấp niệm làm linh hồn, pháp tắc làm thân thể, đó chính là bản chất của sinh linh quỷ dị.
Giống hệt như phán đoán trước đây của Lâm Mặc Ngữ.
Nhưng đây chỉ là một con, vẫn chưa thể khẳng định những sinh linh quỷ dị khác có như vậy hay không.