Chương 2003: Thêm chút gia vị cho nhiệm vụ (3)
Nhưng Lâm Mặc Ngữ vẫn luôn cảm thấy hắn đang diễn kịch, hơn nữa diễn hơi quá.
Lâm Mặc Ngữ liếc nhìn xung quanh: “Ở đây không có sinh linh quỷ dị, tại sao các ngươi lại gặp rắc rối, tại sao ở đây lại có hai thi thể?”
Kỷ Vũ lau nước mắt: “Ta cũng không biết thi thể kia là ai, khi chúng ta đến đây, nó đã ở đó rồi.”
“Nhân tộc chúng ta chú trọng lá rụng về cội nên ta và Hề sư muội đã nghĩ đến chuyện đưa hắn về.”
“Nhưng khi chúng ta tiếp cận, đột nhiên xuất hiện một sinh linh quỷ dị chân thần cấp năm.”
“Ta và Hề sư muội giao chiến với nó nhưng nó lại triệu hồi nhiều sinh linh quỷ dị khác đến, Hề sư muội đã hy sinh để che chở ta…”
Nói đến đây, Kỷ Vũ lại bật khóc, tỏ ra rất đau buồn.
Lâm Mặc Ngữ và Cốc Thanh Tuyền nhìn nhau, trong mắt đều mang một chút không tin tưởng.
Cốc Thanh Tuyền cũng cảm thấy chuyện này không đúng, Kỷ Vũ khóc rất giả, mặc dù có nước mắt nhưng không giống thật sự đau buồn.
Nhiều hành động của hắn đều là giả vờ, đầy tính cố ý.
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ khẽ động, hỏi: “Lúc đó tình hình rất nguy hiểm phải không?”
Kỷ Vũ “ừ” một tiếng: “Rất nguy hiểm, sinh linh quỷ dị quá nhiều, hơn nữa tốc độ quá nhanh, chúng gần như tách chúng ta ra ngay lập tức.”
Lâm Mặc Ngữ thở dài: “Chắc chắn ngươi và Hề sư muội của ngươi có tình cảm rất tốt.”
Kỷ Vũ mạnh mẽ gật đầu: “Ta và Hề sư muội đã hẹn ước kết thành đạo lữ, chúng ta là người quan trọng nhất trong lòng nhau, có thể vì nhau mà hy sinh mạng sống.”
Lâm Mặc Ngữ lại thở dài một hơi: “Người yêu nhau mà không thể cùng nhau, quả thật là đáng buồn. Đến giờ phút cuối cùng của cuộc chia ly, ngay cả một lời xin lỗi cũng không có, thật đáng buồn.”
Như để thuận theo lời của Lâm Mặc Ngữ, tiếng nức nở của Kỷ Vũ càng nặng nề hơn.
Cốc Thanh Tuyền tò mò nhìn Lâm Mặc Ngữ, không hiểu tại sao hắn lại nói như vậy.
Tuy nhiên, nàng ấy không nói gì thêm, vì Lâm Mặc Ngữ đã nói vậy, chắc chắn là có lý do của hắn.
Lúc này, Kỷ Vũ nhìn về phía một thi thể khác ở đằng xa: “Tất cả đều tại hắn, nếu không phải vì muốn mang hắn về, ta và Hề sư muội cũng sẽ không đến nỗi như thế này.”
Cốc Thanh Tuyền cũng nhìn về phía thi thể nam đó, chỉ nhìn bề ngoài thì không thấy có vấn đề gì.
Lâm Mặc Ngữ cũng liếc nhìn, rồi lại thu hồi ánh mắt: “Ngươi và Hề sư muội của ngươi không kịp nói lời tạm biệt cuối cùng, chuyện này thật quá bi thảm. Chắc chắn ngươi có rất nhiều lời muốn nói với nàng, nàng cũng có rất nhiều lời muốn nói với ngươi.”
Trong mắt Kỷ Vũ ngấn lệ: “Bây giờ nói những chuyện này có ích gì đâu. Đương nhiên ta có vô số điều muốn nói nhưng bây giờ dù nói nhiều bao nhiêu, Hề sư muội cũng không thể nghe được nữa rồi!"
Lâm Mặc Ngữ khẽ mỉm cười: “Không sao, ta sẽ cho các ngươi cơ hội cuối cùng để nói lời tạm biệt.”
Nói xong, Lâm Mặc Ngữ phóng ra một đám lửa, rơi trên thi thể của Hề sư muội.
Lửa cháy rực rỡ, nhanh chóng bao phủ lấy thi thể.
Thuật pháp cấp Hằng Tinh: Phục Sinh Vong Giả
[Phục Sinh Vong Giả (độ dung hợp 110%): Dùng thi thể hoặc linh hồn làm môi giới, phục sinh mục tiêu trong một khoảng thời gian nhất định. Phục sinh giả sẽ có sức mạnh đỉnh cao khi còn sống, giữ lại ký ức khi còn sống, đồng thời nhận được sự gia tăng từ thuật pháp và thiên phú. Chủ nhân có quyền kiểm soát tuyệt đối đối với phục sinh giả, có thể tùy ý thao túng suy nghĩ và hành vi của kẻ phục sinh. Thời gian tồn tại tối đa của phục sinh giả phụ thuộc vào cấp độ linh hồn của chủ nhân.]
Kỷ Vũ quay ngoắt đầu nhìn Lâm Mặc Ngữ, tức giận quát lên: “Ngươi làm gì vậy!"
Lúc này Cốc Thanh Tuyền càng không hiểu, Lâm Mặc Ngữ định làm gì đây.
Lâm Mặc Ngữ mặt mỉm cười: “Ta cho các ngươi cơ hội để tỏ bày tâm sự.”
Lúc này, Cốc Thanh Tuyền cũng nhận ra có điều không ổn, lửa mà Lâm Mặc Ngữ phóng ra không phải là lửa bình thường.
Ngọn lửa bạc trắng không có nhiệt độ, ngược lại làm cho nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhiều, càng thêm âm u lạnh lẽo.
Cùng với hơi lạnh, đột nhiên ngọn lửa bạc trắng biến mất, tất cả thấm vào trong thi thể.
Đột nhiên thi thể của ‘Hề sư muội’ mở mắt, nhìn chằm chằm vào Kỷ Vũ.
Trong ánh mắt nàng, Lâm Mặc Ngữ thấy rõ sự thù hận.
"Kỷ Vũ...” Hề sư muội thốt ra hai chữ từ trong miệng. Hai chữ này đầy thù hận.
Hoàn toàn không giống như Kỷ Vũ nói, nào là hai người yêu nhau vô cùng, hay thậm chí có thể chết vì đối phương.
Kỷ Vũ sợ hãi lùi lại mấy bước, kêu lên kinh hoàng: “Chuyện gì thế này, đây là chuyện gì vậy!"
Lâm Mặc Ngữ vẫn mỉm cười như cũ: “Ta đã nói rồi mà, cho các ngươi cơ hội để tỏ bày tâm sự. Có gì muốn nói thì nói đi, không cần để ý đến ta.”
Soạt!
Ánh sáng lạnh lóe lên, trong tay Hề sư muội xuất hiện một thanh kiếm sắc.
Ngay lập tức, pháp tắc Phạm Vi hiện ra, bao phủ phạm vi trăm dặm.
Lâm Mặc Ngữ kéo Cốc Thanh Tuyền nhanh chóng lùi lại, tránh xa nơi thị phi.
Trong phạm vi pháp tắc của Hề sư muội, ngọn lửa bốc cháy dữ dội, ánh lửa ngút trời.