Chương 2029: Ngươi muốn đấu, vậy thì đấu (1)
Một tiếng quát lớn vang lên từ tinh không.
“Dám quấy rầy sự tu luyện của bản tôn, khiến sự lĩnh ngộ của bản tôn bị gián đoạn, đáng chết!”
Lâm Mặc Ngữ và Cốc Thanh Tuyền nghe ra đó là giọng của Lã Hoành.
Sắc mặt Cốc Thanh Huyền thay đổi: “Là Lã Hoành.”
Lâm Mặc Ngữ bật cười: “Ta nghĩ rằng ông ta sẽ sử dụng thủ đoạn âm hiểm hơn. Không ngờ lại trực tiếp như vậy.”
Cố ý chắn đường, để tháp Chiến Vương va vào ông ta.
Tính như vậy thì bản thân hắn mới là người động thủ trước.
Sau này dù có tranh cãi thì hình phạt cũng không quá nặng.
Đối với Lã Hoành mà nói, chỉ cần có được pháp tắc Thần Hoa thì phạt một chút cũng đáng.
Đó là cách lợi dụng quy tắc nhưng không hoàn toàn vi phạm quy tắc của Nhân tộc.
Thủ đoạn này không cao siêu nhưng hết sức hữu dụng.
Cốc Thanh Tuyền nói: “Ta có thể gọi ảnh xạ của sư tôn ra!”
Thân là đệ tử của thần tôn, sao Cốc Thanh Tuyền có thể không có thủ đoạn bảo vệ mạng sống nào.
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không cần, để ta đối phó với ông ta. Ngươi cứ ở trong tháp Chiến Vương, đừng ra ngoài.”
Lâm Mặc Ngữ cũng không đặt Lã Hoành vào mắt, Lã Hoành chỉ là thần vương cấp một, trừ khi Lâm Mặc Ngữ đứng yên để ông ta giết, nếu không ông ta muốn giết Lâm Mặc Ngữ cũng khó.
Nếu Lâm Mặc Ngữ muốn đi, có tháp Chiến Vương ở đây ông ta cũng không ngăn được hắn.
Tuy nhiên, Lâm Mặc Ngữ không phải kiểu người bị người khác đánh mà không đánh trả.
Bất kể ông ta có thuộc gia tộc của chủ nhân tinh hệ hay không, nếu đã dám gây chuyện thì Lâm Mặc Ngữ cũng không sợ.
Lâm Mặc Ngữ bước ra khỏi tháp Chiến Vương, lớn tiếng hỏi: “Lã tiền bối, nếu muốn pháp tắc Thần Hoa thì cứ việc nói thẳng, tiền bối làm như vậy là có ý nghĩa gì?”
“Đường đường là thần vương mà lại hành động như vậy, chẳng phải mất giá quá sao.”
Giọng điệu của Lâm Mặc Ngữ tràn đầy giễu cợt và khinh thường.
Thân hình Lã Hoành hiện ra từ trong tinh không: “Đừng nói bậy, lão phu ở đây lĩnh ngộ pháp tắc Tinh Quang, đang trong giai đoạn ngộ đạo rất quan trọng, lại bị ngươi cố ý cắt ngang.”
“Cản trở người khác thành đạo, không đội trời chung.”
Sát ý của Lã Hoành bừng bừng, hoàn toàn không tiếp lời Lâm Mặc Ngữ.
Ngày từ đầu Lâm Mặc Ngữ đã biết ông ta chắc chắn sẽ không đáp trả hắn vì sẽ để lại nhược điểm.
Lâm Mặc Ngữ cũng không tiếp lời ông ta mà tự nói: “Tiền bối có từng nghĩ, nếu không giết được ta hậu quả sẽ như thế nào không.”
“Ta khuyên tiền bối nên thu tay lại, chúng ta đều là Nhân tộc, ta có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Lời nói của Lâm Mặc Ngữ làm Lã Hoành đảo mắt liên tục.
Ông ta nhìn về phía tháp Chiến Vương, với ánh mắt của ông ta đương nhiên có thể nhận ra, tháp Chiến Vương là pháp bảo cảnh giới Thần Vương.
Chỉ là một tên chân thần cấp một nhỏ bé mà lại có được pháp bảo cảnh giới Thần Vương, không cần nói cũng biết chắc chắn là có bối cảnh.
Lời của Lâm Mặc Ngữ, cũng là điều ông ta không thể không lo lắng.
Nhưng nghĩ đến pháp tắc Thần Hoa...
Ánh mắt Lã Hoành dần trở nên kiên định: “Ngươi ỷ vào tòa tháp nhỏ này là pháp bảo cảnh giới Thần Vương đúng không? Đáng tiếc với năng lực của ngươi, còn chưa thể thật sự khống chế được nó.”
“Ta đã nói rồi, ngươi cản trở ta thành đạo, chúng ta không đội trời chung.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hơi căng thẳng, biết Lã Hoành đã quyết định ra tay.
Trong đại thế giới, đạt tới chân thần không khó nhưng đạt đến thần vương thật sự là trong vạn người mới có một người.
Trong một vạn chân thần cũng không nhất định có thể xuất hiện một vị thần vương.
Những người có thể trở thành thần vương như ông ta, không có người nào không có ý chí kiên định cả.
Một khi đã quyết định về một việc gì đó thì rất khó để thay đổi.
Lâm Mặc Ngữ thở dài: “Nếu như vãn bối nguyện ý giao pháp tắc Thần Hoa cho tiền bối thì sao?”
Sát khí trên người Lã Hoành xuất hiện sự hỗn loạn nhưng giây tiếp theo ông ta đã biết có gì đó không ổn, nghiến răng nói: “Pháp tắc Thần Hoa gì, lão phu không quan tâm.”
Lâm Mặc Ngữ bất đắc dĩ cười cười, con hàng này không mắc mưu.
Hắn muốn để lại một chút vết tích ở mạng lưới Nhân Hoàng, để làm bằng chứng cho những việc sắp xảy ra.
Lâm Mặc Ngữ nói: “Nếu như vậy… vãn bối cũng sẽ không ngồi yên chờ chết, tiền bối nên tự cầu phúc đi.”
“Nói khoác mà không biết ngượng!”
Lã Hoành hừ lạnh xoè bàn tay ra, một bàn tay khổng lồ được tạo thành từ tinh quang xuất hiện trong tinh không, chộp về phía Lâm Mặc Ngữ.