Chương 2076: Tinh hỏa Hằng Tinh cực phẩm, hoàn toàn hỗn loạn (1)
Các trận chiến tiếp tục nổ ra, kinh động đến pháp tắc trong tinh không, truyền đến từng hồi chấn động.
Có người đánh nhau, có người nhân cơ hội kiếm hời, còn có người lợi dụng thời cơ đánh lén.
Khu vực này có thể nói là vô cùng hỗn loạn.
Đột nhiên, một Khô Lâu bị tấn công, lập tức bị tiêu diệt.
Lực công kích của đối phương không hề mạnh nhưng lại có pháp tắc riêng biệt, khiến cho Khô Lâu tan biến.
Vào thời khắc cuối cùng, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy dáng vẻ của đối phương.
Không phải là một người, mà là một nhóm.
Một nhóm người có hình thể không lớn, toàn thân được bao bọc bởi kim thiết.
Bọn họ đang tò mò nhìn Khô Lâu thần tướng biến thành mảnh vụn.
“Tộc Địa Liệt!”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ khẽ động, lập tức bay đến đó.
Tộc Địa Liệt cũng là kẻ thù của Nhân tộc, sở trường của họ là pháp tắc Băng Liệt.
Pháp tắc Băng Liệt là pháp tắc cấp hai, trung cấp, uy lực không nhỏ.
Nghe nói, khi tu luyện pháp tắc Băng Liệt đến cực hạn thì có thể nổ tung trời đất vạn vật.
Khô Lâu Thần chiến sĩ của Lâm Mặc Ngữ lần đầu tiên trải nghiệm thứ được gọi là pháp tắc Băng Liệt, uy lực của nó quả thực không hề nhỏ.
...
Pháp tắc trực tiếp tác động vào bên trong thân thể Khô Lâu, phân hủy cấu trúc của Khô Lâu từ bên trong.
Nếu như pháp tắc Băng liệt tác động lên cơ thể người thì cũng sẽ phân hủy từ trong ra ngoài thân thể.
Ở một mức độ nào đó, nó có thể bỏ qua mọi lớp phòng ngự.
Đồng thời, tộc Địa Liệt thích hành động tập thể, nhóm ban nãy mà Lâm Mặc Ngữ thấy có đến mười tộc nhân tộc Địa Liệt.
Mỗi người đều là chân thần cấp bảy, khi kết hợp sức mạnh lại với nhau thì họ hoàn toàn có thể thống trị khu vực này.
Khi người khác nhìn thấy nhóm 10 người tộc Địa Liệt đều lùi lại, tránh né nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cố tình tiến đến.
Ánh mắt hắn mang theo tia hưng phấn, đối với Lâm Mặc Ngữ thì đây có thể xem như một vụ làm ăn lớn.
Không biết 10 tộc nhân tộc Địa Liệt đã hoạt động ở đây bao lâu rồi, có thể thu hoạch được bao nhiêu nữa.
...
Nhưng mà Lâm Mặc Ngữ biết rõ rất nhanh thôi những thứ đó sẽ thuộc về hắn.
Trong khu vực này, không có sự đồng cảm, không có liên minh, càng không đề cập đến vấn đề đạo đức.
Đấu đá tranh giành giữa các chủng tộc không sống thì chết, chỉ có nắm đấm mới là chân lý.
Hiện tại, nắm đấm của Lâm Mặc Ngữ rất lớn, vì vậy hắn mới chính là đạo lý.
10 tộc nhân tộc Địa Liệt căn bản không hề biết rằng họ đã bị Lâm Mặc Ngữ để mắt tới.
Bọn họ tìm thấy một đóa tinh hỏa Hằng Tinh, sau đó bắt đầu thu thập.
Một người thu thập, chín người còn lại đứng canh gác.
Bởi vì họ hành động theo nhóm nên họ không hề cố kị gì cả.
Trong suy nghĩ của họ, trong khu vực này, bọn họ hoàn toàn có thể làm theo ý mình.
Cho dù gặp phải cường giả chân thần đỉnh phong cấp bảy thì họ cũng chẳng cần sợ hãi.
Bọn họ không chỉ người đông mà pháp tắc Băng Liệt của họ cũng cường đại nữa.
Bọn họ chẳng kiêng nể gì mà thu thập tinh hỏa Hằng Tinh, chủng tộc khác nhìn thấy họ đều phải tránh né thật xa.
Không hề có dị tộc nào xung quanh họ cả.
Hàng ngàn Khô Lâu thần tướng vô thanh vô tức mà bao vây bọn họ từ mọi hướng.
Trước nay, Lâm Mặc Ngữ đều không bao giờ mất cảnh giác, cho dù là đối thủ yếu hơn thì hắn cũng sẽ dốc toàn lực đối phó.
Hơn nữa, để đề phòng có chuyện ngoài ý muốn, Lâm Mặc Ngữ cũng đích thân qua đó, ngăn chặn những chuyện như với ác ma Tiêm Thích sẽ xảy ra.
Lúc đó nếu không nhờ có kiếm Trảm Hồn ra đòn công kích linh hồn thì hắn cũng không giữ nổi chân ác ma Tiêm Thích.
Chẳng mấy chốc, bóng dáng của Lâm Mặc Ngữ đã xuất hiện trong tầm mắt tộc nhân tộc Địa Liệt.
Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ chỉ có một mình, hơn nữa chỉ mới là chân thần cấp một, ánh mắt của 10 tộc nhân tộc Địa Liệt đều lộ ra vẻ hưng phấn.
“Tên nhóc Nhân tộc, lá gan không nhỏ nha, mới là chân thần cấp một đã dám vác mặt đến đây.”
“Lão tử tuyên bố, ngươi tận số rồi.”
Giọng của người tộc Địa Liệt giống như vẻ ngoài của bọn họ, đều mang đầy hương vị của kim loại.
Cách đây không lâu từng nghe thấy lời ngon tiếng ngọt của Điệp tộc, bây giờ lại nghe thấy giọng nói của người tộc Địa Liệt.
Đúng là không so sánh không đau thương mà.
Lâm Mặc Ngữ không khỏi cau mày: "Giọng nói này khó nghe thật."
Người của tộc Địa Liệt sửng sốt, bọn họ cảm thấy rất kì quái, rõ ràng là sắp chết đến nơi rồi, sao lại còn lòng dạ quan tâm đến giọng nói có hay hay không vậy.
Không phải là nên sợ mới đúng sao?
Nhưng nhìn vẻ mặt của Lâm Mặc Ngữ lại không hề có chút sợ hãi nào.
"Tên này có phải là đồ ngốc không?"
"Nghe nói trong Nhân tộc có một loại người gọi là thằng liều lĩnh, liệu có phải là loại đó không?”