Chương 2097: Hoàn thành nhiệm vụ treo thưởng, chém chết Lạc Phi (1)
Nhưng Khô Lâu thần tướng đã bao vây lấy nó vô cùng chặt chẽ, căn bản không cho nó có cơ hội đào tẩu.
Kiếm Trảm Hồn chém ra kiếm thứ hai, áo giáp Lửa hoàn toàn vỡ nát.
Kiếm thứ ba, linh hồn của ma Liệt Diễm trọng thương, phạm vi pháp tắc Linh Hồn gần như sụp đổ.
Ma Liệt Diễm kêu một tiếng suy yếu rồi ngã xuống: “Hãy để ta đi, van cầu ngươi, ta không muốn chết."
Giọng nói của Lâm Mặc âm lãnh: "Một kiếm này, là vì 108 người đồng bào của Nhân tộc bị ngươi giết chết."
Khi kiếm thứ tư chém ra, linh hồn của ma Liệt Diễm sụp đổ, thân tử đạo tiêu*.
(*) tử vong, đạo hạnh tiêu tan
Thi thể của ma Liệt Diễm lẳng lặng trôi nổi trong tinh không, ngọn lửa trên người dần dần dập tắt, lộ ra chân thân thật.
Hình thể Ma Liệt Diễm thực sự thấp bé, còn chưa đủ một mét.
Ngày bình thường bọn chúng đều được ngọn lửa bao phủ toàn thân, chưa từng hiện rõ chân thân thực sự.
Sắc mặt Lâm Mặc Ngữ hơi có vẻ tái nhợt, thúc đẩy kiếm Trảm Hồn, cực kỳ hao tổn linh hồn lực.
Nếu như lúc này ở chân thần cấp một, hắn chỉ có thể chém ra được ba kiếm.
Hiện tại là chân thần cấp hai, miễn cưỡng có thể chém ra được kiếm thứ tư.
Kỳ thật thời điểm chém ra kiếm thứ tư, uy lực đã không lớn bằng lúc trước.
Nếu như ma Liệt Diễm còn có con át chủ bài, lại chống cự hơn một chút, có lẽ liền có thể chạy trốn chứ không phải thăng thiên.
"Chân thần cấp hai, nghịch chuyển cấp Chân Thần đỉnh phong, Nhân tộc lại xuất hiện thiên tài."
"Đáng tiếc, ngươi sắp phải chết."
"Bản tôn thích nhất là chém giết thiên tài!"
Tiếng cười âm lãnh vang lên từ trong tinh không.
Đó là bọ ngựa bắt ve chim sẻ chực sẵn* hoặc là trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi*.
(*): tham lợi trước mắt, quên họa sau lưng
(*): sự tranh chấp kéo dài giữa hai bên, khiến cho người thứ ba xen vào được hưởng lợi
Vô luận là loại nào, cũng không tính là quan trọng.
Dù sao nơi này cũng là chiến trường, không có bất kỳ cái gì có thể gọi là công bằng.
Bất chấp thủ đoạn, có thể còn sống sót, chính là người chiến thắng thực sự.
Kẻ thua cuộc sẽ phải đánh đổi mạng sống của chính mình, loại công bằng này, đối với người chết không có chút ý nghĩa nào.
Tinh hỏa Hằng Tinh đã bay đi rất xa, trên không trung sâu thẳm tăm tối, xuất hiện một bóng người.
Trên người hắn ta mặc một bộ phục sức kỳ lạ, hẳn là một món pháp bảo.
Món pháp bảo này có thể ẩn giấu hơi thở, thay đổi nhan sắc, hòa làm một thể với môi trường xung quanh.
Cho nên vừa rồi Lâm Mặc Ngữ cũng không có phát hiện ra sự tồn tại của đối phương.
Ngoại hình người này năm phần tương tự Nhân tộc, ngoại trừ việc hắn ta có một cái mỏ.
Ở sau lưng của hắn ta, mọc ra một cái cánh.
Không phải một đôi, chỉ là một cái.
Tộc Phi Dực, còn được xưng là tộc Đơn Dực.
Nghe nói bọn chúng là một nhánh của tộc Thiên Sứ nhưng tộc Thiên Sứ chưa từng thừa nhận sự tồn tại của bọn chúng.
Nhưng người sáng suốt đều biết, tộc Phi Dực cùng tộc Thiên Sứ có quan hệ vô cùng sâu đậm.
Cả hai đều am hiểu thuật pháp và pháp tắc mười phần giống nhau.
Chỉ là tộc Thiên Sứ ít nhất có một đôi cánh nhưng tộc Phi Dực lại chỉ có một cái cánh.
"Lạc Phi?" Lâm Mặc Ngữ nhìn gã, cảm nhận được hơi thở của gã.
Chân thần cấp chín, có được năng lực Hiện Thân Linh Hồn, cũng có thể xưng là cấp Chân Thần đỉnh phong.
Dạng tộc Phi Dực này, mười phần hẳn là Lạc Phi.
Gã cười ha ha: "Không nghĩ tới ngươi vậy mà biết bản tôn, có phải bản tôn nằm trong bảng danh sách nhiệm vụ của Nhân tộc các ngươi?"
"Có lẽ là vậy, bản tôn hoạt động ở đây mấy năm, giết chết Nhân tộc các ngươi không phải một ngàn thì cũng là mấy trăm, mà trong đó còn có rất nhiều nhân vật thiên tài."
"Hôm nay, bản tôn lại muốn có trong tay thêm mấy tính mạng của Nhân tộc nữa."
Lâm Mặc Ngữ thấy gã thoải mái thừa nhận lập tức mỉm cười: "Thừa nhận là tốt, tìm ngươi đã lâu, rốt cuộc cũng tìm được rồi."
Lạc Phi cười nhạt nói: "Tìm ta? Ngươi là vội vã đi tìm cái chết sao?"
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: "Đương nhiên là vì giết ngươi."
"Ha ha ha ha!"
Lời này nói ra triệt để chọc cười Lạc Phi.
Lạc Phi cười gần như điên cuồng: "Quá khôi hài, ngươi vậy mà nghĩ đến chuyện giết ta. Huống chi bây giờ linh hồn lực của ngươi đã tiêu hao sạch sẽ, xem như ngươi ở thời kỳ toàn thịnh, thậm chí cũng không đủ."
"Ngươi có thể khiêu chiến vượt cấp nhưng bản tôn cũng có thể làm được."
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ khóa chặt vào Lạc Phi: "Một hồi là biết."
"Không cần một hồi, ngươi bây giờ lập tức có thể chết đi."
Lạc Phi vung tay lên, cánh sau lưng bỗng nhiên đập một cái, bên trong không gian lập tức tạo nên một trận gợn sóng.
Một cỗ lực lượng vô hình bay ra, bao phủ một tinh không rộng lớn.
Không gian trở nên dính chặt, lúc này Lâm Mặc Ngữ có loại cảm giác bị mắc kẹt trong vũng lầy, khó mà nhích nổi nửa bước.