Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2105 - Chương 2104: Linh Khí Pháp Bảo, Đánh Cược Thế Nào (1)

Chương 2104: Linh khí pháp bảo, đánh cược thế nào (1)
Cùng một cảnh giới, cùng một thực lực, pháp tắc kém hơn một bậc, thực lực không biết chênh lệch bao nhiêu.

Vậy thì làm sao mà đánh nhau được?

"Lẽ nào một rìu khai thiên của lão tử lại dễ dàng bị phá vỡ như vậy, hóa ra lại là pháp tắc Không Gian."

"Thua không oan."

Ngưu Đại nuốt nước bọt, lẩm bẩm nói.

Tính cách của người tộc Ngưu Ma chính là như vậy, nóng nảy nhưng lại thẳng thắn.

Có sao nói vậy, thua thì là thua, sẽ không che giấu.

Tiền Hoàng cũng thầm mừng vì mình không ra tay, nếu không thì dù không chết cũng chắc chắn sẽ phải xấu mặt.

Thực lực của hắn và Ngưu Đại không chênh lệch bao nhiêu, nếu Ngưu Đại không đánh lại Ngư Khinh Nhu thì hắn ta chắc chắn cũng không đánh lại.

Lúc này mọi người mới hiểu ra, chẳng trách từ đầu đến cuối, Ngư Khinh Nhu đều không coi mọi người ra gì.

....

Ngưu Đại nói: "Tinh hoả Tam Sắc này, lão Ngưu không cần nữa, cáo từ!"

Nói nhảm, nếu còn tiếp tục, mạng cũng không còn.

Chỉ là tinh hoả Tam Sắc thôi, không có thì có thể tìm lại, mạng không còn thì chẳng còn gì nữa.

Ngư Khinh Nhu quay đầu nhìn Ngưu Đại: "Ngươi chém ta hai rìu, cứ thế mà xong sao?"

Ngưu Đại sửng sốt: "Công chúa Khinh Nhu muốn thế nào?"

Ngư Khinh Nhu nói: "Ngươi chém ta hai rìu, vậy thì ta chém ngươi một kiếm. Nếu ngươi có thể sống sót thì chúng ta xóa nợ!"

Mắt Ngưu Đại đảo nhanh, giọng trầm trầm nói: "Được."

Một kiếm này, gã không đỡ cũng phải đỡ.

Gã rất rõ đối mặt với Ngư Khinh Nhu nắm giữ pháp tắc Không Gian, nếu đối phương không cho mình đi thì mình căn bản không đi được.

Ngưu Đại khẽ quát một tiếng, cặp sừng trên đầu sáng lấp lánh, pháp tắc Lĩnh Vực mở ra, trên người xuất hiện một bộ giáp dày.

"Công chúa mời ra kiếm!"

Ngư Khinh Nhu nhẹ nhàng vung một kiếm, trông có vẻ mềm mại vô lực, không giống như chiến đấu, mà giống như mỹ nhân múa kiếm trong biểu diễn, chỉ vung một nhát kiếm hoa mà thôi.

Nhưng sắc mặt Ngưu Đại lại đại biến, trong mắt gã đột nhiên lóe lên một tia kiếm quang, pháp tắc Lĩnh Vực của gã bị xé nát như giấy vụn.

Kiếm quang thế như chẻ tre, xé nát pháp tắc Lĩnh Vực, hung hăng đâm vào bộ giáp dày của Ngưu Đại.

Bộ giáp sáng lấp lánh bùng phát khí tức mạnh mẽ.

Mọi người lúc này mới nhận ra, bộ giáp này rõ ràng cũng là một pháp bảo cảnh giới Thần Vương.

"Cản lại, cản lại đi!"

Ngưu Đại liên tục gào thét, kích hoạt bộ giáp đến cực hạn.

Hai bên giằng co hai giây, Ngưu Đại kêu lên thảm thiết, cả người bay ngược ra ngoài, trên mặt mang theo vẻ kinh hoàng.

Giữa đường, gã lấy ra một lá bùa mạnh mẽ bóp nát.

Một luồng sáng ôn hòa bao bọc lấy gã, biến mất không thấy đâu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc trước một kiếm hờ hững của Ngư Khinh Nhu.

Ngưu Đại ở chân thần đỉnh phong, người tộc Ngưu Ma ưu việt, trong một kiếm này đã bị thương nặng, chật vật chạy trốn.

Phạm vi pháp tắc như vải rách bị xé nát, giáp cảnh giới Thần Vương gần như sụp đổ.

Điều đó chứng tỏ một kiếm này của Ngư Khinh Nhu thực sự đã đạt đến cảnh giới Thần Vương, Ngư Khinh Nhu có thực lực vượt cấp chiến đấu.

Chiến đấu vượt cấp thì nhiều thiên tài có mặt ở đây đều có thể làm được.

Nhưng chiến đấu vượt cảnh...

Tất cả mọi người có mặt đều kinh hãi nhìn Ngư Khinh Nhu, bị ánh mắt đẹp của nàng ta quét qua, lại không tự chủ được lùi ra một đoạn.

Trong mắt Tiền Hoàng mang theo một tia may mắn, may mắn vì mình không ra tay, nếu không thì người bị thương chính là mình.

Chỉ có Lâm Mặc Ngữ vẫn đứng im không nhúc nhích, không lùi một bước.

Nhưng một bước không lùi của hắn lại rơi vào mắt người khác, cảm thấy hắn bị dọa ngốc rồi.

Ngư Khinh Nhu thở dài: "Sau một kiếm ngươi và ta xóa nợ, cần gì phải trốn chứ."

Nàng ta vừa nói ra lời này thì khoé miệng tất cả mọi người có mặt đều không khỏi giật giật.

Ai mà không nhìn ra Ngưu Đại bị thương nặng chứ.

Nếu không đi, chờ kẻ thù đánh tới cửa sao?

Gã lại không phải kẻ ngốc, đương nhiên phải đi trước là tốt nhất.

Chẳng phải vừa rồi đã có mấy người lén đi tìm Ngưu Đại rồi sao.

Cuối cùng Ngưu Đại có thể bình an rời đi hay không thì còn chưa biết được.

Sao Ngư Khinh Nhu có thể không hiểu được điều này, phản ứng của mọi người đều bị nàng ta thu hết vào mắt.

Nàng ta lộ ra vẻ "mình rất ngây thơ" nhưng lại khiến người ta càng thêm sợ hãi.

Bởi vì đó không phải là sự ngây thơ thực sự.

Có người cảm thấy Ngư Khinh Nhu rất có tâm cơ, thành phủ rất sâu.

Nhưng Lâm Mặc Ngữ lại cảm thấy Ngư Khinh Nhu giống như dùng ánh mắt nhìn xuống mọi người ở một thế giới khác vậy, đối với nàng ta mà nói giống như đang chơi một trò chơi.

Ngay từ đầu đã như vậy, cảm giác này bây giờ càng mãnh liệt hơn.
Bình Luận (0)
Comment