Chương 2106: Linh khí pháp bảo, đánh cược thế nào (3)
Lâm Mặc Ngữ đưa tay ra, kiếm Trảm Hồn xuất hiện trong tay Lâm Mặc Ngữ: "Thế này thì sao, ta lấy nó làm tiền cược."
Ngư Khinh Nhu liếc nhìn: "Pháp bảo cảnh giới Thần Vương thượng đẳng, hơn nữa còn là pháp bảo hệ linh hồn, có vẻ không tệ nhỉ."
Lâm Mặc Ngữ đương nhiên biết kiếm Trảm Hồn giá trị không nhỏ, dùng làm tiền cược hẳn là đủ rồi.
Sự thật cũng đúng là như vậy, Ngư Khinh Nhu rất hứng thú với kiếm Trảm Hồn.
Mắt đẹp của Ngư Khinh Nhu lấp lánh: "Ngươi không sợ bổn công chúa giết người đoạt bảo sao?"
Lâm Mặc Ngữ cười nhẹ: "Ta đã nói, ai chết ai còn chưa biết, ta chỉ là không muốn hai tộc giao ác kết thù."
Nói xong, Lâm Mặc Ngữ nhẹ nhàng móc chân thú Hắc Tinh mà Sở Hùng đưa cho hắn, đồng thời Khóa Chặt Linh Hồn Ngư Khinh Nhu.
Ngư Khinh Nhu đột nhiên dâng lên một cảm giác nguy hiểm, trong lòng phát lạnh, hàn ý lan ra từ vực sâu linh hồn.
Nàng ta cảm thấy mình dường như đang đối mặt với nguy cơ sinh tử, bất cứ lúc nào cũng có thể mất mạng.
Mà cảm giác này chính là do tiểu tử Nhân tộc trước mắt mang lại.
Chỉ là chân thần cấp hai nhưng lại có thể khiến nàng ta cảm thấy nguy hiểm đến tính mạng.
Cho dù là Ngưu Đại và Tiền Hoàng là chân thần đỉnh phong, nàng ta cũng không hề để vào mắt.
Bây giờ nàng ta không thể không nhìn Lâm Mặc Ngữ bằng con mắt khác.
Người này thật sự có thủ đoạn giết chết nàng ta.
Ngư Khinh Nhu cười: "Được rồi, bổn công chúa chém ngươi một kiếm, nếu ngươi sống sót, vậy thì đóa tinh hoả Tam Sắc này thuộc về ngươi."
Đánh cược đã thành.
Ánh mắt Lâm Mặc Ngữ thoáng hiện ý cười.
Hắn đã sớm đoán được Ngư Khinh Nhu sẽ đồng ý, sự hấp dẫn của kiếm Trảm Hồn không nhỏ, đủ để nàng ta đồng ý đánh cược.
Lâm Mặc Ngữ không chỉ dùng kiếm Trảm Hồn dụ dỗ nàng ta, còn lợi dụng sự kiêu ngạo của nàng ta.
Đồng thời còn dùng thủ đoạn ẩn núp để nói cho nàng ta biết, mình thật sự có năng lực quyết đấu sinh tử với nàng ta.
Nếu nàng ta muốn ra tay đoạt kiếm Trảm Hồn thì cũng phải trả giá cực lớn, thậm chí là trả giá bằng mạng sống.
Ai chết ai còn chưa biết.
Lâm Mặc Ngữ không phải nói chơi.
Ngư Khinh Nhu có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là chân thần cấp chín.
Chân thú Hắc Tinh đủ để nổ chết thần vương cấp tám, vậy thì nổ chết nàng ta không thành vấn đề.
Thanh kiếm trong tay Ngư Khinh Nhu hơi phát sáng, có thể thấy không gian xung quanh thân kiếm xuất hiện rất nhiều vết nứt.
Thanh kiếm mang theo pháp tắc Không Gian của Ngư Khinh Nhu vô cùng mạnh.
Ngư Khinh Nhu cười nói: "Tiểu gia hỏa, một kiếm này mạnh hơn kiếm vừa rồi gấp mười lần đấy."
Giọng nàng ta rất hay, tuy không có giọng nói ngọt ngào của Điệp tộc nhưng lại rất thanh thuý như tiếng ngọc trai rơi vào đĩa ngọc.
Nhưng trong giọng nói cũng mang theo hàn ý.
Lâm Mặc Ngữ biết một kiếm này rất mạnh, ít nhất cũng là công kích của cảnh giới Thần Vương nhưng đối với hắn mà nói thì không thành vấn đề.
Hắn thu lại áo giáp Hài Cốt, trước công kích của cảnh giới Thần Vương, áo giáp Hài Cốt không có tác dụng gì.
Cũng tránh kích thích liên động pháp thuật, dẫn đến phiền phức không cần thiết.
Ngư Khinh Nhu chém ra một đạo kiếm quang, kiếm quang lóe lên trước mặt nàng ta, sau đó xuất hiện trước mặt Lâm Mặc Ngữ.
Công kích của pháp tắc Không Gian có thể lập tức vượt qua hàng trăm triệu dặm, căn bản không thể né tránh.
Kiếm quang nổ tung trước người Lâm Mặc Ngữ, hoàn toàn nuốt chửng Lâm Mặc Ngữ.
Trong hằng tinh Thuật Pháp, những Khô Lâu đồng loạt sụp đổ, nhanh chóng tái sinh, sau đó lại tiếp tục sụp đổ.
Liên tiếp sụp đổ năm lần mới dừng lại, sức mạnh trong kiếm đã cạn kiệt, không thể kích hoạt được thiên phú Tái Sinh Toàn Diện.
Lâm Mặc Ngữ phát hiện mình vẫn đánh giá cao công kích của đối phương, mặc dù một kiếm này mạnh hơn Lữ Hoành một chút nhưng vẫn nằm trong phạm vi thần vương cấp một.
Mượn một kiếm này, Lâm Mặc Ngữ cũng hiểu được muốn một kích có thể kích hoạt thiên phú của mình thì ít nhất cũng phải có lực công kích của thần vương cấp hai mới được.
Kiếm quang dần dần tắt, bóng Lâm Mặc Ngữ lại hiện ra.
Ngư Khinh Nhu không giấu được sự kinh ngạc trong lòng, trợn tròn mắt: "Ngươi không sao?"
Lâm Mặc Ngữ không hề hấn gì mà vẫn đứng đó, giống như cảnh tượng vừa rồi chưa từng xảy ra.
Ngư Khinh Nhu quá rõ ràng về uy lực của một kiếm này, sao Lâm Mặc Ngữ có thể đỡ được.
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: "Ta nên có chuyện gì sao? Nếu công chúa Khinh Nhu không yên tâm thì có thể chém thêm một kiếm nữa thử xem."
Ngư Khinh Nhu nghiêng đầu suy nghĩ, thế nào cũng không nghĩ ra, tại sao Lâm Mặc Ngữ lại không sao.
Thậm chí còn có thể để nàng ta chém thêm một kiếm, nhìn dáng vẻ tự tin của Lâm Mặc Ngữ cũng không phải là nói bừa.