Chương 2108: Linh khí pháp bảo, đánh cược thế nào (5)
Ngư Khinh Nhu không nói nhảm, nàng ta dùng hành động nói cho mọi người biết, đừng chọc vào ta!
Có người thấy Ngư Khinh Nhu không đi hấp thụ tinh hoả Tam Sắc.
Cũng thấy Lâm Mặc Ngữ dưới một kiếm tưởng chừng mạnh mẽ, mà lại sống sót không chút tổn hại.
Có người động tâm, cho rằng Ngư Khinh Nhu trước đó chỉ là giả vờ, lại động tâm với tinh hoả Tam Sắc.
Có kẻ to gan, thậm chí còn thẳng tay hành động.
Kết quả Ngư Khinh Nhu dùng kiếm của mình tặng cho đối phương một cái tát vang dội.
Một chân thần cấp chín bị một kiếm chém giết, không còn toàn thây.
Tất cả những suy nghĩ nhỏ nhặt của mọi người lập tức im bặt.
Ánh mắt Ngư Khinh Nhu hơi lạnh, nhìn lại Lâm Mặc Ngữ.
Lúc này nếu nàng ta ra kiếm thì tin rằng chắc chắn có thể chém giết Lâm Mặc Ngữ.
Nhưng nàng ta sẽ không làm vậy, không phù hợp với tính cách của nàng ta.
Bây giờ nàng ta có chút hiểu ra, hình như mình bị Lâm Mặc Ngữ bẫy rồi.
Lâm Mặc Ngữ chắc chắn biết có thể chịu được một kiếm, thậm chí hai kiếm của nàng ta.
Cho nên mới đánh cược với nàng ta, lại dùng pháp bảo thượng đẳng của cảnh giới Thần Vương dẫn nàng ta mắc câu.
Ánh lửa trên người Lâm Mặc Ngữ càng ngày càng yếu, cuối cùng tinh hoả Tam Sắc bị hấp thụ sạch sẽ.
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ thở dài, hỏa chủng Hằng Tinh còn thiếu một chút nữa là có thể thai nghén hoàn thành.
Hiện tại hoa đã nở, còn lại vài cánh hoa chưa nở rộ hoàn toàn.
Hỏa chủng Hằng Tinh cháy hừng hực như đứa trẻ há miệng chờ ăn, chờ ngụm sữa tiếp theo.
Nếu có thêm một đóa tinh hoả Tam Sắc nữa thì hỏa chủng Hằng Tinh có thể hoàn toàn khôi phục.
Hấp thụ xong, Lâm Mặc Ngữ cảm nhận được ánh mắt của Ngư Khinh Nhu, mở mắt ra, hắn thấy Ngư Khinh Nhu đang cười hì hì nhìn mình.
Chỉ là nụ cười này khiến hắn cảm thấy có chút rợn người.
"Tiểu tử, âm mưu khá đấy, gan cũng không nhỏ, vậy mà tính toán đến cả trên đầu công chúa này."
Ngư Khinh Nhu nói nhẹ nhàng, cười nhẹ nhàng như tên nàng ta.
Nhưng rơi vào mắt Lâm Mặc Ngữ lại có cảm giác khiến người ta sởn tóc gáy.
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười: "Công chúa Khinh Nhu cực kỳ thông minh..."
"Thôi đi... Nhân tộc các ngươi âm mưu nhiều, khen ta cũng vô dụng, ngươi cũng đừng tốn lời." Ngư Khinh Nhu cắt ngang lời Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ cười cười, không nói nữa.
Dù sao tinh hoả Tam Sắc cũng đã bị mình hấp thụ, còn có thể làm sao nữa.
Lâm Mặc Ngữ cũng biết Ngư Khinh Nhu sẽ không thật sự ra tay với hắn.
Hơn nữa hắn cũng không sợ.
Ngư Khinh Nhu suy nghĩ một chút: "Thôi vậy, coi như ngươi nợ ta một ân tình, chuyện này bỏ qua vậy đi."
Lâm Mặc Ngữ không nghĩ ngợi gì mà đồng ý: "Được."
Lời của Ngư Khinh Nhu tương đương với việc cho hắn một bậc thang để xuống, Lâm Mặc Ngữ cũng thuận lý thành chương mà đồng ý.
Ngư Khinh Nhu cười khúc khích: "Tên là gì?"
"Lâm Mặc Ngữ." Lâm Mặc Ngữ không hề che giấu, trả lời thành thật.
Ngư Khinh Nhu gật đầu: "Lâm Mặc Ngữ, bổn công chúa nhớ rồi."
Nói xong Ngư Khinh Nhu bước lên đài, dần dần biến thành hư ảnh, như bong bóng xà phòng tan biến không thấy.
Lâm Mặc Ngữ biết, nàng ta và pháp tắc Không Gian đã rời đi.
Nắm giữ pháp tắc Không Gian thật sự có thể du hành trong hư không, không màng đến khoảng cách.
Lâm Mặc Ngữ cũng có chút hâm mộ nhưng nghĩ đến mình cũng có một tia pháp tắc Không Gian, chỉ là hiện tại vẫn chưa phải lúc lĩnh ngộ.
Đợi đến tương lai, mình đạt đến thần tôn rồi sẽ có một ngày cũng có thể nắm giữ pháp tắc Không Gian.
Ngư Khinh Nhu vừa đi thì rất nhiều người trước đó đã lui lại đều lần lượt quay trở về.
Bọn họ sợ Ngư Khinh Nhu nhưng không sợ Lâm Mặc Ngữ.
Có người sát khí đằng đằng: "Tiểu tử, ngươi và Ngư Khinh Nhu có quan hệ gì, tại sao nàng ta lại nhường tinh hoả Tam Sắc cho ngươi."
Tất cả mọi người đều cho rằng, một kiếm mà Lâm Mặc Ngữ chịu kia chỉ là tốt mã giẻ cùi.
Nếu không thì sao một tiểu tử chân thần cấp hai có thể đỡ được kiếm của Ngư Khinh Nhu.
Chỉ có thể nói, Ngư Khinh Nhu đã nương tay.
Có người đánh giá Lâm Mặc Ngữ từ trên xuống dưới, không có ý tốt: "Tiểu tử, ngươi không phải là bán sắc đấy chứ."
Nhân tộc và tộc Tinh Không Ngư Nhân, về ngoại hình có phần tương tự, chỉ có một số chi tiết nhỏ không giống nhau.
Thẩm mỹ của hai tộc cũng coi như là gần nhau.
"Tiểu tử, vừa rồi ngươi hấp thụ tinh hoả Tam Sắc, chắc chắn không thể tiêu hóa hết, giao phần thừa ra đây, lão tử tha cho ngươi một mạng."
"Chân thần cấp hai có thể đến đây thì hẳn là thực lực không tệ, là thiên tài Nhân tộc, nếu chết ở đây, e là Nhân tộc sẽ đau lòng."
"Tiểu tử, có hứng thú đến chơi với tỷ tỷ một chút không."
"Ngươi có bí mật gì không, nói ra đi, mọi người cùng chia sẻ nào."
Lâm Mặc Ngữ hơi nheo mắt lại nhìn những kẻ này, cảm thấy có chút thú vị.
Không còn Ngư Khinh Nhu trấn áp, một đám yêu ma quỷ quái đều xuất hiện.
Trong đó có tộc hung dữ, cũng có tộc kỳ quái.