Chương 2110: Có thể đánh được ta rồi hẵng nói (2)
Nhưng vừa rồi hoàn toàn không phải tình huống một đấu một.
Nếu không phải đột nhiên xảy ra hỗn loạn và nội chiến, bọn họ cũng không nhất định có thể chạy thoát.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: "Tiền bối định đi đâu?"
Tiền Hoàng nói: "Ta định trở về, vốn định lấy được đóa tinh hoả Hằng Tinh cực phẩm này rồi sẽ về, kết quả vẫn không lấy được."
"Nơi này tạm thời sẽ không có tinh hoả Hằng Tinh cực phẩm nào ra đời nữa, tiểu huynh đệ ngươi cũng đi đi."
Lâm Mặc Ngữ biết, sau khi ra đời một đóa tinh hoả Hằng Tinh cực phẩm thì trong một thời gian sẽ không ra đời tinh hoả Hằng Tinh cực phẩm mới.
Thời gian này có dài có ngắn, ngắn thì có thể mười ngày nửa tháng, dài thì có thể vài tháng nửa năm cũng không biết chừng.
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: "Được, tiền bối về đường cẩn thận. Vãn bối tên là Lâm Mặc Ngữ, nếu sau này tiền bối rảnh thì có thể đến tìm vãn bối uống rượu trò chuyện."
Lần này Lâm Mặc Ngữ chủ động báo tên mình.
Dù hành động của Tiền Hoàng có ích hay không nhưng Lâm Mặc Ngữ vẫn ghi nhớ tấm lòng tốt của Tiền Hoàng.
Giữa sự lựa chọn bảo vệ bản thân và sự sống chết, Tiền Hoàng quyết định bảo vệ bản thân, không tiếc trả giá bằng máu.
Điều này khiến Lâm Mặc Ngữ rất cảm động.
Lúc này, hơi thở trên người Tiền Hoàng bắt đầu dao động dữ dội, một luồng hơi thở kỳ lạ tỏa ra từ linh hồn Tiền Hoàng, lan tỏa trong tinh không.
Tiền Hoàng khẽ run rẩy, lộ ra một nụ cười cay đắng: "Không ngờ lại đột phá vào lúc này."
"Xem ra ta không thể đưa ngươi về rồi."
Tiền Hoàng sắp thăng cấp thần vương, quá trình thăng cấp khó kiểm soát, có thể mất vài ngày hoặc vài năm.
Hơn nữa, trong thời gian thăng cấp, tốt nhất không nên bị quấy rầy, có thể tĩnh tâm lĩnh ngộ pháp tắc, như vậy mới đạt được hiệu quả tốt nhất.
Tiền Hoàng vốn định tranh đoạt tinh hoả Hằng Tinh cực phẩm lần này rồi về, sau đó mới bắt tay vào thăng cấp thần vương.
Bây giờ vì bảo vệ Lâm Mặc Ngữ, một trận chiến lớn giết ra khỏi vòng vây, ngược lại khiến cho quá trình thăng cấp đến sớm hơn.
Đương nhiên Lâm Mặc Ngữ hiểu rõ tầm quan trọng của việc thăng cấp: "Thăng cấp quan trọng hơn, vãn bối sẽ bảo vệ tiền bối rời đi."
"Ha ha ha, Tiền Hoàng, ngươi lại thăng cấp ở đây sao, đúng là chọn một nơi tốt thật!"
Tiếng cười cuồng vọng vang lên, trong tinh không có một con ngưu điên đạp sao đến.
Ngưu Đại đã trở lại, hơn nữa vết thương trên người gã đã lành hết.
Sắc mặt Tiền Hoàng thay đổi: "Không xong rồi, sao gã lại quay lại vào lúc này."
Lâm Mặc Ngữ nói: "Gã đến là vì tiền bối."
Lâm Mặc Ngữ có thể cảm nhận được, Ngưu Đại đã khóa chặt Tiền Hoàng, rõ ràng là không muốn để Tiền Hoàng thăng cấp thuận lợi.
Thực lực của Tiền Hoàng và gã ngang nhau, bình thường chắc chắn không sợ gã.
Nhưng bây giờ hắn ta đang trong trạng thái thăng cấp nên không thích hợp để chiến đấu.
Nếu không, một khi thăng cấp xảy ra vấn đề, tiền đồ đứt đoạn thì thật là thiệt thòi lớn.
Tất nhiên Lâm Mặc Ngữ hiểu rõ đạo lý này, thấp giọng nói: "Tiền sư huynh, ngươi hãy rời đi trước, tìm nơi thăng cấp đột phá, ta sẽ chặn gã lại."
Tiền Hoàng giật mình: "Không được không được, như vậy quá nguy hiểm."
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu nói: "Không sao, chỉ bằng gã thì không làm gì được ta. Cho dù ta không phải đối thủ của gã nhưng tự bảo vệ mình thì không thành vấn đề."
Tiền Hoàng nghi hoặc nhìn Lâm Mặc Ngữ, không biết lời Lâm Mặc Ngữ nói thật hay giả.
Lâm Mặc Ngữ nói: "Yên tâm đi, tuy cảnh giới vãn bối không cao nhưng rất giỏi phòng ngự. Cho dù Ngư Khinh Nhu muốn giết vãn bối cũng không dễ, huống chi chỉ là một con ngưu điên."
"Tiền bối mau đi đi, thăng cấp quan trọng hơn."
Tiền Hoàng cũng biết lúc này không thể do dự, lập tức chắp tay về phía Lâm Mặc Ngữ: "Lâm sư đệ, ân tình này Tiền mỗ ghi nhớ, ngày khác nhất định sẽ báo đáp."
"Tiền bối mau đi đi." Lâm Mặc Ngữ không nói nhiều, chỉ thúc giục.
Ánh mắt hắn đã nhìn về phía Ngưu Đại, sát ý sôi trào, đã chuẩn bị ra tay.
Tiền Hoàng lấy ra một lá bùa kích hoạt, thân thể được một luồng lưu quang bao bọc, bay về phía xa.
Bùa truyền tống liên sao có thể dịch chuyển tức thời hàng chục triệu cây số.
Hơn nữa, chắn chắn Tiền Hoàng không chỉ dùng một lá, có thể sử dụng liên tiếp từng lá một.
"Đi đâu!"
"Một rìu khai thiên!"
Ngưu Đại gầm lên một tiếng, vung rìu chém xuống giữa không trung, muốn ngăn cản Tiền Hoàng.
Lâm Mặc Ngữ hừ nhạt một tiếng: "Đối thủ của ngươi là ta!"
Trong tinh không xuất hiện rất nhiều Khô Lâu thần tướng, trong nháy mắt kiếm khí đan xen, cứng rắn cắt đứt công kích của Ngưu Đại.
Ngưu Đại ngẩn người, nhìn nhiều Khô Lâu như vậy, gã trầm giọng nói: "Cái gì vậy!"
Lâm Mặc Ngữ cười khẽ: "Là thứ có thể giết ngươi!"
Dứt lời thì càng nhiều Khô Lâu thần tướng xuất hiện hơn.
Trong nháy mắt, ít nhất có hơn vạn Khô Lâu thần tướng vây quanh Ngưu Đại, nhất thời kiếm khí bùng nổ, xen lẫn pháp tắc Bất Tử, điên cuồng công kích Ngưu Đại.