Chương 2117 - Chẳng lẽ còn sợ bổn công chúa sẽ ăn thịt của ngươi sao (2)
Chương này 2117: Chẳng lẽ còn sợ bổn công chúa sẽ ăn thịt của ngươi sao (2)
Ngư Khinh Nhu nhìn Lâm Mặc Ngữ biến mất khỏi tinh không, sau đó nàng ta lấy một viên ngọc trai ra.
Viên ngọc trai trắng nõn tròn trịa, tỏa sáng lấp lánh giữa tinh không, vô cùng xinh đẹp.
Viên ngọc trai này cũng là vật gần thân và không bao giờ rời khỏi người của nàng ta.
Nàng ta kích hoạt viên ngọc trai bằng phương pháp riêng biệt của tộcTinh Không Ngư Nhân, viên ngọc trai lập tức chiếu ra một hình ảnh lên tinh không.
Hình ảnh ghi chép lại những gì đã xảy ra trong mấy ngày nay, nàng ta đã tìm thấy chuyện xảy ra sau khi mình hôn mê và xem kỹ lại.
Mình liên tiếp bị hai thiểm tinh đụng phải, sức mạnh của hai thiểm tinh mạnh đến mức khiến cơ thể của nàng ta gần như tan vỡ.
Thật may lúc đó xuất hiện một ám tinh, nàng ta mượn lực đánh lực, dẫn dụ một phần sức mạnh của thiểm tinh hướng ra ngoài đánh nát ám tinh.
Nhưng lực xung kích quá lớn, cộng với lực xung kích do ám tinh mang lại khiến nàng ta rơi vào hôn mê.
Quả thực là Lâm Mặc Ngữ đã cứu mình, hơn nữa, Lâm Mặc Ngữ còn giúp mình phục hồi lại.
Nếu không thì mình ít nhất còn phải hôn mê tận mười ngày đến nửa tháng, không thể nào bình thường trở lại nhanh như vậy.
Phương pháp mà Lâm Mặc Ngữ dùng để cứu mình có vẻ rất kỳ diệu và sở hữu năng lực trị thương.
Ngư Khinh Nhu cảm thấy lưng mình có chút nóng lên, đó là nơi nàng ta tiếp xúc với Lâm Mặc Ngữ, thế là khuôn mặt xinh đẹp càng thêm ửng đỏ.
Nhưng cuối cùng, khi mình sắp tỉnh lại thì Lâm Mặc Ngữ tức tốc lùi lại.
Nàng ta đương nhiên biết tại sao Lâm Mặc Ngữ lại làm như vậy, bởi vì hắn sợ sẽ khiến mình hiểu lầm.
“Đồ nhát gan, chẳng lẽ bổn công chúa sẽ ăn thịt ngươi sao?” Ngư Khinh Nhu giậm chân, trông có vẻ hơi tức giận.
Dưới chân là pháp tắc Không Gian, trong tinh không xuất hiện một mảng vết nứt lớn.
Ngư Khinh Nhu giận dữ một hồi, cuối cùng khẽ hừ một tiếng: “Tên này thật thú vị, có duyên thì gặp lại sau nhé.”
Dứt lời, cơ thể của nàng ta trở nên hư ảo và biến mất.
…
Sau khi Lâm Mặc Ngữ bay ra hàng trăm triệu cây số thì vỏ sò trong tay đột nhiên trở nên sáng chói.
Ánh sáng tạo thành mũi tên chỉ về một hướng.
Lâm Mặc Ngữ lập tức bay về hướng vỏ sò chỉ mà không hề nghĩ ngợi gì.
Chiều dài của mũi tên càng lúc càng ngắn, cho đến khi mũi tên hoàn toàn biến mất thì Lâm Mặc Ngữ biết mình đã đến vị trí được chỉ định.
Tinh không ở đây trông yên tĩnh, ở bên ngoài hàng trăm nghìn cây số thỉnh thoảng sẽ có ám tinh bay qua mà không hề có chút dấu vết nào của thiểm tinh.
Đối với chuyện này, Lâm Mặc Ngữ lựa chọn tin tưởng vào sự chỉ dẫn của vỏ sò, thực ra hắn cũng tin tưởng Ngư Khinh Nhu.
Sau nửa tiếng im lặng chờ đợi, không gian xung quanh đột nhiên chuyển động.
Lâm Mặc Ngữ vốn đang đứng yên trong tinh không đột nhiên bị tông bay mà không có bất kỳ dấu hiệu nào, hắn bay ra xa hàng trăm ngàn cây số với tốc độ đáng kinh ngạc.
Thiểm tinh vụt qua trong tinh không, thời gian chỉ vỏn vẹn chưa đến 0.01 giây rồi lại biến mất.
Xương cốt cả người Lâm Mặc Ngữ như muốn tan rã, sức mạnh của thiểm tinh tràn vào cơ thể, xé nát máu thịt và tàn phá bên trong cơ thể hắn.
Nhưng sau cuộc tàn phá thì cơ thể sẽ trở nên mạnh hơn.
Lâm Mặc Ngữ nhanh chóng phục hồi, lẳng lặng đứng giữa tinh không với ánh mắt vui sướng và phấn khích.
“Quả thật có thể tìm được vị trí của thiểm tinh.”
Sự va chạm của thiểm tinh lần này một lần nữa khiến sức chịu đựng của cơ thể hắn tăng lên đáng kể.
Với sự chỉ dẫn của vỏ sò, hắn không còn phải tiếp tục bay loạn xạ khắp nơi như con ruồi không đầu nữa.
Hiệu suất được tăng lên rất nhiều.
Ngư Khinh Như thực sự đã giúp mình rất nhiều, lúc này Lâm Mặc Ngữ đã thầm thay đổi cách nhìn về Ngư Khinh Nhu, hắn cảm thấy người này thực sự khá tốt.
Mặc dù nàng ta có vẻ kiêu ngạo của một công chúa và ánh mắt đùa cợt trịch thượng nhưng nàng ta quả thật đã giúp mình.
“Có vẻ như ân huệ này rất khó để trả.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ thở dài, không suy nghĩ nhiều nữa, cầm lấy vỏ sò và tiếp tục đi về phía trước.
Theo lộ trình ban đầu, Lâm Mặc Ngữ tiếp tục đi đến nhóm tinh hỏa Hằng Tinh thứ tư, đồng thời tìm kiếm vị trí của thiểm tinh trên đường đi.
Cho dù đó là tinh hỏa Hằng Tinh cực phẩm hay là thiểm tinh thì đều có tác dụng rất lớn với hắn.
Lâm Mặc Ngữ không muốn từ bỏ bên nào cả.
Trên đường đi, Lâm Mặc Ngữ lại tìm thêm vài thiểm tinh, tuy mỗi cú va chạm đều rất đau nhưng Lâm Mặc Ngữ vẫn cam tâm gánh chịu.
Đúng là đau đớn đi đôi với hạnh phúc.
Cuối cùng, sau khi bay hơn bảy mươi ngày thì Lâm Mặc Ngữ đã đi vào lĩnh vực của nhóm tinh hỏa Hằng Tinh thứ tư.