Chương 2132: Chuyện này không tính là trả ơn đâu (1)
Căn bản không phải chân thần cấp hai, mà là chân thần đỉnh phong.
Lâm Mặc Ngữ biết, thật ra không chỉ là chân thần đỉnh phong, bởi vì nơi này bị pháp tắc đại thế giới hạn chế nên cảnh giới của bản thân hắn chỉ có thể đạt đến đỉnh phong.
Nhưng lực đòn tấn công lại vượt xa như vậy, đòn tấn công vượt cảnh, dễ như trở bàn tay.
Bạch Hổ cũng bị hơi thở tăng vọt đột ngột của Khô Lâu Vương dọa cho giật mình, tiếp theo là thấy kiếm quang sáng lên trước mắt.
Một đạo kiếm quang lóe lên trên người nó, bay về phía xa.
Hai mắt Bạch Hổ trở nên ảm đạm, thân thể to lớn vẫn giữ nguyên tư thế lao về phía trước, sau đó tan rã giữa không trung.
Một kiếm Trảm Thần của Khô Lâu Vương đã giết chết thần vương, chém nát thân thể, diệt trừ linh hồn.
Chiến đấu vượt cảnh thật sự dễ như trở bàn tay.
“Đây mới là uy lực mà thuật pháp Cửu Tinh nên có.”
Lâm Mặc Ngữ vô cùng hài lòng, hắn nở nụ cười rồi thu hồi Khô Lâu Vương, thuận tiện thu cả thi thể Bạch Hổ đã vỡ nát.
Đây chính là thể xác của thần vương, tuy ở đây cảnh giới của nó đã bị áp chế đến chân thần cấp chín.
Nhưng sức mạnh vẫn là cảnh giới Thần Vương.
Nếu dùng để thi triển [Thi Thể Bạo Liệt], hiệu quả sẽ mạnh hơn nhiều so với thi thể của chân thần cấp chín.
Với những thi thể như vậy thì Lâm Mặc Ngữ sẽ không chê nhiều, tốt nhất là có thêm nhiều nữa.
Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ, có nên chủ động tìm đến cửa, tiêu diệt từng tên một những kẻ muốn giết mình hay không?
Những tên này lăn lộn ở đây nhiều năm như vậy, tài sản của họ rất phong phú.
Giết bọn họ thì chắc chắn việc thu hoạch sẽ rất hấp dẫn.
Vòng eo hơi nóng lên, hắn cúi đầu nhìn, vỏ sò mà Ngư Khinh Nhu tặng hắn đang phát sáng.
Ánh sáng không tạo thành mũi tên, không phải là thiểm tinh hay thiểm hoả xuất hiện.
Lâm Mặc Ngữ kỳ lạ cầm vỏ sò lên, trong vỏ sò truyền đến giọng nói của Ngư Khinh Nhu: “Giúp ta.”
Giọng nói của Ngư Khinh Nhu vẫn trong trẻo như trước.
Lâm Mặc Ngữ cũng không hỏi tại sao: “Vị trí.”
Ánh sáng của vỏ sò càng lúc càng sáng, cuối cùng tạo thành một mũi tên, chỉ rõ phương hướng.
Lâm Mặc Ngữ mở ra cánh Vong Linh, bay với tốc độ nhanh nhất.
Hắn biết nhất định là Ngư Khinh Nhu đã gặp rắc rối, nếu không với tính cách của nàng ta, không thể nào cầu cứu hắn được.
Nói là giúp ta, chứ không phải là cứu ta.
Vậy hẳn là vấn đề sẽ không quá nghiêm trọng.
Khoảng cách giữa hai người không quá xa, đại khái chỉ khoảng ba trăm triệu km.
Chưa đầy ba tiếng, Lâm Mặc Ngữ đã đến vị trí vỏ sò chỉ dẫn.
Hơi thở của pháp tắc dao động, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy ba người đang phát động tấn công dữ dội vào Ngư Khinh Nhu.
Ba người lần lượt là Ngân Xà, Ngân Lộ, Ngân Khuyển.
Lâm Mặc Ngữ biết ba chủng tộc này, ở đại thế giới, ba chủng tộc này còn được gọi là tộc Tam Ngân.
Bởi vì lãnh địa của bọn họ liền kề, hơn nữa quan hệ giữa bọn họ là đồng minh, cùng tiến cùng lui.
Cho nên được người ta gọi là tộc Tam Ngân.
Ngư Khinh Nhu bị bao phủ bởi một đoàn ánh sáng màu lam nhạt, đòn tấn công của ba người bị đoàn ánh sáng ngăn cản, không thể làm Ngư Khinh Nhu bị thương.
Thông qua đoàn ánh sáng, có thể thấy trạng thái của Ngư Khinh Nhu, dường như không tốt lắm, có vẻ là đã bị thương.
Nếu không với thực lực của nàng ta, nếu muốn rời đi, chắc chắn ba người này không thể ngăn cản được.
Sự xuất hiện của Lâm Mặc Ngữ đã khiến ba người chú ý.
“Là ngươi, ngươi lại dám đến chịu chết!”
“Tìm khắp nơi cũng không thấy ngươi, không ngờ ngươi lại đến đây.”
“Đúng là may mắn kép.”
Nói xong, trong ba người, có hai người chuyển mũi súng về phía Lâm Mặc Ngữ và bắt đầu phát động đòn tấn công.
“Vào đây!” Ngư Khinh Nhu quát khẽ một tiếng, đột nhiên trên đoàn ánh sáng xuất hiện một khe hở.
Cánh Vong Linh của Lâm Mặc Ngữ rung lên, cắt đứt Khoá Chặt Linh Hồn, lao vào khe hở như một sao băng.
Bên trong đoàn ánh sáng màu lam, dưới người Ngư Khinh Nhu trải một tấm thảm tinh xảo có vẻ là được dệt từ rong biển, Ngư Khinh Nhu lười biếng dựa vào tấm thảm.
Vẻ mặt cũng có hơi lười biếng, liếc nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Đến cũng nhanh đấy.”
Nhìn sơ qua thì hình như nàng ta không có chuyện gì nhưng Lâm Mặc Ngữ lại có thể cảm nhận được, hơi thở trên người nàng ta không ổn định, hẳn là đã bị thương.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Ngư Khinh Nhu trừng mắt nhìn Lâm Mặc Ngữ như đang làm nũng: “Còn không phải là do Nhân tộc các ngươi hại sao!”
Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến Từ Tiễn Tinh, lúc đó Ngư Khinh Nhu trúng một mũi tên của Từ Tiễn Tinh, hắn đã cảm thấy dường như Ngư Khinh Nhu đã bị thương nhẹ.
Đã trôi qua mấy ngày, có vẻ như vết thương của nàng ta không những không khỏi, ngược lại còn nghiêm trọng hơn.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Bây giờ lại là chuyện gì?”
Ngư Khinh Nhu thở dài: “Không phải là cướp một đóa tinh hoả Tam Sắc của bọn họ thôi sao, ba tên này giống như chó vậy, cứ đuổi theo bổn công chúa không tha.”
“Nếu không phải pháp tắc của tên kia quấy rối, bổn công chúa đã sớm bỏ rơi ba tên phiền phức này rồi.”
Mang trong mình pháp tắc Không Gian, chân thần bình thường căn bản đừng hòng đuổi kịp Ngư Khinh Nhu.
Cho dù là thần vương, e là cũng sẽ bó tay với Ngư Khinh Nhu.
Nhưng bởi vì mũi tên kia của Từ Tiễn Tinh khiến Ngư Khinh Nhu bị thương, hình như đã ảnh hưởng đến thực lực của nàng ta.