Chương 2155: Bọn chúng không đủ tư cách để chôn cùng (1)
Lâm Mặc Ngữ tò mò bay vòng qua, muốn xem thử rốt cuộc là chuyện gì.
Lúc này, hắn cách cội nguồn tinh hỏa chỉ có 1 tỷ cây số, cho dù bay vòng quanh một vòng cũng sẽ không quá xa.
Vừa bay ra ngoài không xa, đột nhiên có một đạo quang lướt qua trước mắt, trong nháy mắt bay về phía xa, biến mất không thấy đâu.
“Là Từ sư huynh!”
Lâm Mặc Ngữ liếc mắt một cái đã nhận ra, đây là đạo quang đến từ Từ Tiễn Tinh, hắn ta đang giao chiến với ai đó.
Không nghĩ nhiều, Lâm Mặc Ngữ lập tức đuổi theo.
Dao động của pháp tắc càng lúc càng mãnh liệt, chỉ rõ phương hướng cho Lâm Mặc Ngữ.
Rất nhanh, Lâm Mặc Ngữ đã nhìn thấy chiến trường, Từ Tiễn Tinh đang giao chiến với một con trăn khổng lồ.
Toàn thân con trăn được bao phủ bởi vảy giáp màu vàng, nhìn qua kim quang lấp lánh.
Dáng vẻ vảy giáp của nó rất kỳ quái, có cảm giác rất tròn trịa, giống như tiền vàng mà Nhân tộc từng sử dụng rất lâu trước kia.
Trăn Kim Tiền!
Tộc Trăn Kim Tiền ở đại thế giới miễn cưỡng cũng coi như là một chủng tộc cường đại nhưng không phải là cường tộc chân chính.
Theo bảng xếp hạng, ngay cả top 50 cũng không chen vào được.
Nguyên nhân là bởi vì số lượng người của tộc Trăn Kim Tiền không nhiều, đây cũng là bệnh chung của rất nhiều chủng tộc.
Nhưng thực lực cá nhân của Trăn Kim Tiền lại rất mạnh, đứng đầu trong cùng cảnh giới.
Từ Tiễn Tinh đánh nhau với nó, không ai nhường ai.
Từ Tiễn Tinh cũng rất mạnh, cảnh giới Chân Thần đỉnh phong, có thực lực chiến đấu vượt cảnh.
Cho dù là thần vương cấp một bình thường, cũng chưa chắc là đối thủ của Từ Tiễn Tinh.
Từ Tiễn Tinh mở ra phạm vi pháp tắc, va chạm kịch liệt với phạm vi pháp tắc của Trăn Kim Tiền.
“Tinh Bạo!”
Từ Tiễn Tinh giương cung bắn tên, đồng thời quát khẽ một tiếng, vang vọng trong linh hồn.
Chỉ trong nháy mắt, phạm vi pháp tắc của hắn ta mở rộng gấp mười lần, chiếm cứ tinh không mười vạn cây số, bao phủ Trăn Kim Tiền cùng với phạm vi pháp tắc của nó.
Trong phạm vi pháp tắc xuất hiện vô số cung tên, theo động tác của Từ Tiễn Tinh, cung tên tự động kéo căng ra.
Trăn Kim Tiền phát ra tiếng gầm rú, toàn thân cuộn tròn lại, phạm vi pháp tắc đồng thời thu nhỏ lại, giống như một quả trứng rắn, bảo vệ bản thân thật kỹ.
Nó chuẩn bị ứng phó một mũi tên này của Từ Tiễn Tinh.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra điểm bất thường, mặc dù nhìn qua thì Trăn Kim Tiền đã cuộn tròn thành một đoàn nhưng nó lại để lộ ra một sợi tơ nhỏ bằng sợi tóc, lặng lẽ bay ra, đặt lên phạm vi pháp tắc của Từ Tiễn Tinh.
“Nguy rồi!”
Lâm Mặc Ngữ thầm giật mình.
Từ Tiễn Tinh không phát hiện ra điểm này, mũi tên đã rời khỏi dây cung.
Tinh Bạo!
Tên như ý nghĩa.
Dưới sự bao phủ của phạm vi pháp tắc, vô số mũi tên sắc bén rơi xuống, nổ tung trên tinh không.
Tinh không rung chuyển dữ dội, phạm vi pháp tắc của Trăn Kim Tiền thu nhỏ lại, hình thành một quả trứng, bảo vệ bản thân thật kỹ.
Mũi tên sắc bén rơi vào vỏ trứng, khiến vỏ trứng không ngừng biến dạng, như thể sắp vỡ nát.
Nhưng điều khiến người ta không ngờ là, Từ Tiễn Tinh, người chủ động tấn công, lại đột nhiên phát ra tiếng kêu thảm thiết, phun máu bay ngược ra ngoài.
Từ Tiễn Tinh không hề hoảng hốt, lúc bay ngược ra ngoài vẫn bắn ra một mũi tên nhưng mũi tên này không phải bắn về phía Trăn Kim Tiền, mà là bắn về phía trước mặt mình.
Một tia kim quang lóe lên, một sợi tơ nhỏ bằng sợi tóc bị bắn đứt.
“Ha ha, mùi vị đòn tấn công của chính mình thế nào, không hề dễ chịu đúng không?”
Tiếng cười âm trầm vang lên, Trăn Kim Tiền đã thoát ra khỏi vỏ trứng, duỗi thẳng thân thể khổng lồ.
Phạm vi pháp tắc lại mở ra, bao phủ lấy Từ Tiễn Tinh.
Lúc này, sắc mặt Từ Tiễn Tinh trắng bệch, khóe miệng dính máu, phạm vi pháp tắc cũng trở nên suy yếu.
Vốn dĩ hai bên thế lực ngang nhau nhưng bây giờ rõ là Từ Tiễn Tinh đã rơi vào thế yếu hơn.
Với tư cách là người ngoài cuộc, Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy điều đó rất rõ.
Trăn Kim Tiền đã dùng một sợi tơ nhỏ, lặng lẽ đặt lên người Từ Tiễn Tinh.
Đòn tấn công của Từ Tiễn Tinh đối phó với nó, đã bị nó dùng sợi tơ này, chuyển hết lên người Từ Tiễn Tinh.
Tương đương với việc Từ Tiễn Tinh dùng đòn tấn công của chính mình đánh bị thương mình.
Tuy Từ Tiễn Tinh bị thương nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, không hề có ý định lùi bước: “Kim Thập Tam, ngươi cho rằng có thể ăn chắc ta sao?”
Dường như Trăn Kim Tiền và Từ Tiễn Tinh có quen biết, hơn nữa có vẻ như còn có thù oán.
Kim Thập Tam cười lớn: “Đương nhiên chỉ dựa vào một mình ta thì không được, cho dù Từ Tiễn Tinh ngươi muốn chết, chưa chắc đã kéo được ta chết chung.”
“Nhưng nếu thêm người khác thì sao?”
Lời của Kim Thập Tam vừa dứt, đột nhiên phía sau Từ Tiễn Tinh lại xuất hiện một thanh kiếm sắc bén thon dài.
Sắc mặt Từ Tiễn Tinh bỗng thay đổi, hắn ta xoay người, tinh quang dưới chân sáng chói, như dịch chuyển tức thời, rời khỏi ngàn cây số.