Chương 2168: Cửu Thải Liên Hoa, bồi dưỡng tinh hỏa Thất Sắc (5)
May mà bỗng nhiên Chu Kỳ Võ bảo hắn ta im miệng, cắt ngang lời hắn ta, lúc này mới không có chuyện sau đó.
Thời gian ngày qua ngày, gần như hai ngày lại tìm được một chỗ thiểm hỏa nhưng thiểm hỏa có thể hình thành tinh hỏa Thất Sắc cũng không nhiều, phần lớn đều chỉ có thể hình thành tinh hỏa Lục Sắc.
Cứ như vậy, lại tìm thêm hơn ba mươi ngày, cuối cùng Lâm Mặc Ngữ cũng gom đủ bốn đóa tinh hỏa Thất Sắc cần thiết, mà lúc này số lượng tinh hỏa Lục Sắc trong tay hắn đã đạt đến bốn mươi đóa.
Bốn mươi đóa tinh hỏa Lục Sắc, cộng thêm bốn đóa tinh hỏa Thất Sắc, tiêu hao gần hết tinh hỏa Hằng Tinh trong tay hắn.
Ban đầu, hắn có đến 5 vạn đóa Ngũ Thải tinh hỏa, bây giờ chỉ còn lại 2 vạn.
Đối với người khác, vẫn là một con số khổng lồ.
Kỳ thật, Lâm Mặc Ngữ cũng phát hiện, thật ra số lượng tinh hỏa Hằng Tinh bình thường rất nhiều, chỉ cần có thể đến cội nguồn tinh hỏa, nơi này đâu đâu cũng có, tốn chút thời gian là có thể thu thập được không ít.
Chỉ là người có thể đến đây, đã không còn coi trọng tinh hỏa Hằng Tinh bình thường, cũng sẽ không cố ý thu thập.
Bọn họ cần hơn là tinh hoả Lục Sắc hoặc là Thất Sắc.
Thanh Kiếm đạo sĩ thở phào nhẹ nhõm: “Tinh hỏa Thất Sắc đều thu thập đủ rồi, có phải nên hấp thu rồi không?”
Lâm Mặc Ngữ ừ một tiếng: “Gần đủ rồi.”
Vừa nói, hắn quay đầu nhìn hằng tinh màu lam.
Hằng tinh màu lam có đường kính hơn một triệu cây số, đang bốc cháy hừng hực trước mắt, tỏa ra nhiệt lượng không ngừng.
Ở trung tâm của nó, một đóa Cửu Thải Liên Hoa thật diễm lệ, như thể đang nhảy múa theo ngọn lửa.
Trong lòng, hắn âm thầm nghĩ: “Có nên đi xem một chút không?”
Ý nghĩ này đã nảy sinh từ lâu, từ lần đầu tiên nhìn thấy Cửu Thải Liên Hoa, Lâm Mặc Ngữ đã có ý nghĩ này, có nên đi xem một chút hay không.
Hắn biết nhất định Cửu Thải Liên Hoa là bảo vật phi phàm nhưng chắc chắn hằng tinh màu lam cũng rất nguy hiểm.
Hắn có hơi do dự, không quyết định được.
Thanh Kiếm đạo sĩ thấy Lâm Mặc Ngữ ngẩn người, không khỏi hỏi: “Làm sao vậy, còn vấn đề gì sao?”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Không có gì.”
Hắn suy nghĩ một hồi, vẫn quyết định đi một bước xem một bước, thuận theo tự nhiên.
Lúc này, không gian truyền đến một trận dao động yếu ớt, Chu Kỳ Võ xuất hiện trước mặt hai người.
Lâm Mặc Ngữ hơi sững sờ, sau đó chắp tay với Chu Kỳ Võ: “Gặp qua Chu tiền bối, Chu tiền bối trở lại có gì phân phó?”
Khóe miệng Thanh Kiếm đạo sĩ giật giật, tên này căn bản là chưa từng rời đi.
Ánh mắt sắc bén của Chu Kỳ Võ, có vẻ hơi nghiêm túc, ông ta nhìn về phía Thanh Kiếm đạo sĩ: “Thanh Kiếm, ngươi đi trước đi, ta có chuyện muốn nói với Lâm tiểu hữu.”
Thanh Kiếm đạo sĩ thầm nghĩ, lời này hình như ở đâu đã từng quen tai.
Hắn ta nhớ tới mình hình như cũng đã từng nói với Từ Tiễn Tinh những lời tương tự, thật sự là quả báo, nhanh như vậy đã ứng nghiệm trên người mình.
Đối với phân phó của Chu Kỳ Võ, Thanh Kiếm đạo sĩ không dám trái lời, lập tức hành lễ với Chu Kỳ Võ: “Thanh Kiếm tuân mệnh.”
Hắn ta cho Lâm Mặc Ngữ một ánh mắt bảo trọng, nhanh chóng rời đi.
Nhưng trong lòng thì hắn ta rất tò mò, Chu Kỳ Võ tìm Lâm Mặc Ngữ là muốn làm gì, không hiểu lắm.
Nhưng lần này, hắn ta lại rất viên mãn, thuận lợi có được tinh hỏa Thất Sắc, bổ sung cho vòng tròn cuối cùng trong tu vi.
Trở về sau, hắn ta có thể yên tâm đột phá thần tôn rồi.
Nghĩ đến đây, trong mắt Thanh Kiếm đạo sĩ tinh quang lóe lên, như thể có một thanh lợi kiếm chém nát tinh hà, vô cùng sắc bén.
...
“Đi theo ta!” Chu Kỳ Võ xoay người bay về phía hằng tinh màu lam, Lâm Mặc Ngữ không do dự, lập tức đuổi theo.
Lâm Mặc Ngữ không biết Chu Kỳ Võ muốn làm gì nhưng hắn biết chắc chắn Chu Kỳ Võ sẽ không hại mình.
Ông ta là sư huynh của Chu Thiên, được Chu Thiên nhờ vả âm thầm chăm sóc hắn, hiển nhiên sẽ không hại hắn.
Hai người càng ngày càng gần hằng tinh màu lam, nhiệt độ lại bắt đầu tăng lên nhanh chóng.
Lâm Mặc Ngữ đối với cao thấp của nhiệt độ không có cảm giác gì lớn, nhiệt độ cao do nguyên tố thuần túy tạo thành, hắn hoàn toàn miễn dịch.
Cách hằng tinh màu lam còn 5 triệu cây số, Chu Kỳ Võ dừng lại.
Nơi này là một vùng hư không, vùng hư không rất kỳ lạ.
Tinh hỏa Hằng Tinh đến từ hằng tinh màu lam, trong những ngày ở đây, Lâm Mặc Ngữ không chỉ một lần nhìn thấy tinh hỏa Hằng Tinh bay ra từ hằng tinh màu lam.
Nhưng giữa tinh hỏa Hằng Tinh và hằng tinh màu lam, lại có một vùng chân không.
Vùng này không có bất kỳ ngọn lửa nào, ngoại trừ nhiệt độ cao, không còn gì khác.
Vỏ sò trong tay cũng không có bất kỳ phản ứng nào, chứng tỏ trong phạm vi 50 vạn cây số, cũng không tồn tại thiểm hỏa.
Chu Kỳ Võ đưa tay vuốt qua hư không, trong tinh không lập tức xuất hiện một vòng sáng màu bạc.
Vòng sáng màu bạc nổ tung trong tinh không, biến thành một đám sương mù màu bạc, bao phủ phạm vi mấy vạn cây số, bao phủ hai người hoàn toàn trong đó.
Chu Kỳ Võ nói: “Ngươi có thể hấp thu tinh hỏa Thất Sắc rồi, ta thay ngươi hộ pháp.”
Lâm Mặc Ngữ khẽ giật mình, Chu Kỳ Võ đích thân thay mình hộ pháp sao?
Đãi ngộ này, e rằng toàn bộ Chu Tước tinh vực cũng không có ai có thể nhận được.
Lâm Mặc Ngữ có hơi vì sự sủng ái này mà lo sợ, hắn không do dự mà lập tức bắt đầu hấp thu tinh hỏa.
Sương mù màu bạc che giấu hơi thở của hắn, đồng thời cũng che giấu bản thân.
Dùng linh hồn không thể cảm ứng được sự tồn tại của sương mù màu bạc, kỳ lạ là, ở bên ngoài cho dù gần trong gang tấc, dùng mắt thường cũng không nhìn thấy sương mù màu bạc.
Chỉ có thân ở trong đó, mới có thể phát hiện ra sương mù.
Với thủ đoạn của Chu Kỳ Võ thì không phải những thần vương và chân thần đỉnh phong có thể hiểu được.