Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2174 - Chương 2173: Thăng Hoa Thất Bại (2)

Chương 2173: Thăng hoa thất bại (2)
Một là mình thật sự quá xui xẻo, tỷ lệ thất bại hiếm hoi lại bị mình gặp phải.

Hai là thuật pháp thật sự quá mạnh, tinh hỏa Thất Sắc cũng không đủ.

Nhưng tinh hỏa Thất Sắc không được nhưng tinh hỏa khác càng không được, tinh hỏa Thất Sắc đã là cực hạn của tinh hỏa, căn bản không tồn tại tinh hỏa Bát Sắc, Cửu Sắc.

Nghĩ đến Cửu Sắc, Lâm Mặc Ngữ bỗng nhiên nghĩ đến Cửu Thải Liên Hoa trong hằng tinh màu lam.

Chu Kỳ Võ không hề cắt ngang suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ, có một số vấn đề, nhất định phải để Lâm Mặc Ngữ tự mình nghĩ thông suốt.

Nửa ngày sau, linh hồn lực của Lâm Mặc Ngữ khôi phục lại trạng thái đỉnh phong.

“Ta thử lại xem sao.” Lâm Mặc Ngữ nói.

Chu Kỳ Võ chỉ khẽ gật đầu, không có phản ứng gì khác.

Lâm Mặc Ngữ tinh thần chìm vào thế giới linh hồn của mình, linh hồn lực hóa thành bàn tay lớn, đem tinh hỏa Thất Sắc ấn lên thuật pháp Hành Tinh [Tụ Lực].

Đúng vậy, Lâm Mặc Ngữ đã đổi mục tiêu.

Thăng hoa lần thứ hai, Lâm Mặc Ngữ không lựa chọn thuật pháp [Cường Binh], mà lựa chọn thuật pháp [Tụ Lực].

Một thuật pháp tổng cộng chỉ có ba cơ hội thăng hoa, trước khi chưa tìm hiểu rõ nguyên nhân, Lâm Mặc Ngữ không muốn lãng phí cơ hội thứ hai trên thuật pháp [Cường Binh].

Vì thế, hắn lựa chọn thuật pháp [Tụ Lực], [Tụ Lực] cùng nguồn gốc với [Cường Binh], hơn nữa độ dung hợp trước kia đã đạt đến 99%.

Nếu nó có thể thăng hoa thành công, mình chỉ cần đi tìm thêm hai đóa tinh hỏa Thất Sắc, nhất định sẽ thành công.

Nếu ngay cả nó cũng thất bại, vậy thì chứng tỏ không phải vấn đề của mình, cần phải nghĩ cách khác.

Lâm Mặc Ngữ nghĩ đến hỏa chủng Hằng Tinh, có lẽ phải tìm kiếm hỏa chủng Hằng Tinh mới được.

Sau khi thuật pháp [Tụ Lực] bị đốt cháy, linh hồn lực của Lâm Mặc Ngữ lập tức như thủy triều cuồn cuộn lao tới.

Không còn giống như trước kia, bình tĩnh cung cấp linh hồn lực.

Chỉ còn thiếu 1%, nếu có bình cảnh gì thì Lâm Mặc Ngữ cũng phải ra tay mạnh mẽ, đánh nát nó hoàn toàn.

Thế giới linh hồn chấn động không ngừng, linh hồn lực gần như hóa thành thực chất, như thác nước đổ vào thuật pháp Hành Tinh [Tụ Lực].

Linh hồn lực là nhiên liệu, tinh hỏa Thất Sắc chưa từng có mãnh liệt như vậy, toàn bộ thuật pháp Hành Tinh đều bốc cháy hừng hực, biến thành một quả cầu lửa khổng lồ.

Nhìn thấy sắp thành công rồi nhưng Lâm Mặc Ngữ lại biết, 1% cuối cùng vẫn không thể đột phá.

...

Giống như có một vực sâu không đáy, cho dù hắn có ném vào bao nhiêu linh hồn lực, đều bị vực sâu nuốt chửng, không thể đến bờ bên kia.

Cho đến khi linh hồn lực hoàn toàn cạn kiệt, tinh hỏa Thất Sắc dần dần tắt, Lâm Mặc Ngữ bất đắc dĩ thở dài: “Lại thất bại rồi.”

Chu Kỳ Võ cũng cảm thấy kỳ quái: “Tìm được nguyên nhân chưa?”

Lâm Mặc Ngữ lắc đầu: “Ta đã đổi một thuật pháp khác nhưng kết quả vẫn như cũ, chỉ còn thiếu một chút cuối cùng nhưng chính là một chút này, mãi mà ta vẫn không thể vượt qua.”

Chu Kỳ Võ suy nghĩ, từ trong cuộc đời vạn năm của ông ta, trải qua vô số chuyện để tìm kiếm đáp án.

“Mặc dù tỷ lệ thành công của tinh hỏa Thất Sắc không thể nói là 100% nhưng ít nhất cũng có chín phần chín nắm chắc.”

“Thỉnh thoảng xui xẻo thất bại một lần cũng không phải là không có nhưng liên tiếp thất bại hai lần, chưa từng nghe nói qua.”

“Ngươi khôi phục linh hồn lực trước đi, ta đi hỏi thăm một chút.”

Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Làm phiền tiền bối rồi.”

Bản thể Chu Kỳ Võ ở pháo đài số mười xa xa, bỗng nhiên lấy ra một miếng ngọc bội, dùng linh hồn câu thông với ngọc bội, nói ra vấn đề của mình.

Ngọc bội lóe lên ánh sáng nhạt, đồng thời kèm theo hơi thở pháp tắc, truyền thông tin của Chu Kỳ Võ ra ngoài.

Sau nửa tiếng, ngọc bội lại sáng lên.

Chu Kỳ Võ dán ngọc bội lên giữa lông mày, đọc thông tin bên trong.

Thần sắc của ông ta thay đổi, trong ánh mắt lộ ra vẻ chấn động nồng đậm.

Trong sương mù màu bạc, phân thân của Chu Kỳ Võ bỗng nhiên thấp giọng nói: “Là Nguyên Thủy Phù Văn?”

Lâm Mặc Ngữ mở mắt ra, gật đầu: “Phải.”

“Hai cái?” Giọng nói của ông ta có chút run rẩy, không thể tin được, đồng thời còn có kích động.

“Phải!”

Hít...

Cho dù đã sống vạn năm, trải qua vô số chuyện lớn nhỏ, lúc này Chu Kỳ Võ cũng không khỏi hít sâu một hơi.

[Nguyên Thủy Phù Văn] khó có được đến mức nào...

Nhìn khắp cả tinh vực Chu Tước, cũng chưa chắc có thể tìm được một người sở hữu [Nguyên Thủy Phù Văn]. M u a t r u y ệ n Z a L o 0 9 1 1 0 0 9 4 6 7

Nhân tộc ở tinh vực Chu Tước có bao nhiêu người, chưa từng thống kê nhưng chắc chắn là một con số kinh người.

Từng tinh hệ sự sống, từng tinh cầu sự sống, không chỉ trăm nghìn tỷ.

Nhưng chính là như vậy, rất khó tìm được một người sở hữu [Nguyên Thủy Phù Văn].

Theo Chu Kỳ Võ biết, cho dù nhìn khắp cả Nhân tộc, ước chừng cũng chỉ có một hai người có thể sở hữu [Nguyên Thủy Phù Văn].

Lâm Mặc Ngữ lại sở hữu hai [Nguyên Thủy Phù Văn], chuyện này đã không khác gì kỳ tích.

Đối mặt với chuyện kỳ lạ như vậy, Chu Kỳ Võ đã không thể giữ được bình tĩnh.

Chu Kỳ Võ cẩn thận thấp giọng nói: “Chuyện này, ngươi không thể nói cho bất kỳ ai.”

Dường như Lâm Mặc Ngữ ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc, thử hỏi: “Tai vách mạch rừng?”

Chu Kỳ Võ gật đầu thật mạnh: “Đúng vậy.”

Lại là tai vách mạch rừng, rốt cuộc tai vách mạch rừng là gì, tại sao Thanh Kiếm đạo sĩ và Chu Kỳ Võ đều nói như vậy.
Bình Luận (0)
Comment