Chương 218: Làm sao trên người ta lại có vết nhơ? (1)
Lâm Mặc Ngữ khẽ cau mày nói: “Ngươi nói thì ta phải nghe ư?”
Khi tâm trạng của Lâm Mặc Ngữ thay đổi, Khô Lâu xung quanh cũng nhìn Châu Lạc Thánh.
Kỹ năng của Khô Lâu pháp sư cũng nhắm thẳng vào Châu Lạc Thánh.
Trong phút chốc, Châu Lạc Thánh bị vô số sát ý nhắm tới.
Đồng đội của Châu Lạc Thánh phản ứng lại ngay lập tức nhưng càng có nhiều Khô Lâu chiến sĩ và Khô Lâu pháp sư nhắm vào họ, khiến họ không dám động đậy.
Lúc này, Châu Lạc Thánh mới biết, Lâm Mặc Ngữ không giống người khác.
Nhìn Khô Lâu giết chết Ác Ma Vực Thẳm như chặt dưa thái rau, cũng không dùng nhiều sức lực đã giết chết được nó.
Rõ ràng mạnh hơn hắn ta rất nhiều.
Trong lúc phút chốc, Châu Lạc Thánh đổ mồ hôi như mưa.
Nhưng hắn ta không muốn mất mặt, vì thế cứng miệng nói: “Ý của ta là, ngươi có thể giữ nó lại để tra khảo, dò thám tình báo của Vực Thẳm.”
Lâm Mặc Ngữ lắc đầu nói: “Không muốn hỏi.”
Câu trả lời này khiến Châu Lạc Thánh không nói nên lời.
Trong lúc nhất thời, hắn ta không biết nói gì thêm.
Sau khi hai bên đều bế tắc, Khô Lâu lần lượt biến mất: “Không có lần sau.”
Sau khi nói xong, Lâm Mặc Ngữ kéo Ninh Y Y rời khỏi, đi tới chỗ Thạch Hưng An.
Tay nhỏ của Ninh Y Y bị Lâm Mặc Ngữ kéo, khuôn mặt nàng đỏ bừng, nhưng nàng cũng không vùng ra.
Sau khi Lâm Mặc Ngữ rời đi, đám người Châu Lạc Thánh mới thở phào nhẹ nhõm.
Vừa rồi họ có cảm giác như có một con dao kề vào cổ, suýt chút nữa là chết rồi.
Bây giờ trong nhận thức của họ chỉ có một loại cảm giác chính là Lâm Mặc Ngữ quá đáng sợ.
Người này không nói nhiều.
Nhưng hành động của hắn lại rất đáng sợ.
Đặc biệt là những Khô Lâu của hắn, không chỉ số lượng nhiều mà có sức mạnh rất khủng khiếp.
Dù hắn chỉ mới cấp 23 nhưng đã có thể áp chế cả một đội cấp 30 của họ không thể nhúc nhích.
Huống chi trong đội của họ còn có một Thánh Quang kỵ sĩ chức nghiệp cấp Huyền thoại, lúc đó Châu Lạc Thánh cũng vô cùng sợ hãi.
Ngay cả Ác Ma Vực Thẳm cấp 36 cũng dễ dàng bị giết hại thì hắn là cái thá gì?
Thân là Thánh Quang kỵ sĩ chức nghiệp cấp Huyền thoại, Châu Lạc Thánh nghĩ những kỹ năng hào quang của mình không có cái nào ngăn cản được Khô Lâu đó.
Đầu hàng và cầu xin một con đường sống.
Phản xạ bản năng là như vậy.
Nhưng lúc đầu hàng, Châu Lạc Thánh lại cảm thấy rất bẽ mặt.
Đường đường là một chức nghiệp cấp Huyền thoại, vậy mà một Thánh Quang kỵ sĩ cấp 30 cả người đều mang trang bị vàng nhưng lại sợ một tiểu tử cấp 23.
Nếu chuyện này lọt ra bên ngoài, chắc chắn sẽ là nỗi ô nhục và là vết nhơ lớn nhất trong cuộc đời hắn.
“Lẽ ra ta nên đứng trên đỉnh cao, tận hưởng ánh hào quang mà mọi người ngưỡng mộ. Sao trên người ta có thể có vết nhơ?”
Những cảm xúc phức tạp cứ đan xen nhau, trong mắt của Châu Lạc Thánh đầy thù hận, hắn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Lâm Mặc Ngữ: “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ quỳ xuống trước mặt ta, cầu xin sự tha thứ của ta.”
Hắn có lý do để tự tin như vậy.
Thánh Quang kỵ sĩ là một chức nghiệp có thể mở rộng, cấp độ càng cao thì kỹ năng càng mạnh.
Bây giờ, hắn chỉ vừa mới bắt đầu.
Hơn nữa, hắn vẫn còn cơ hội thay đổi và thăng tiến chức nghiệp một lần nữa.
Hắn nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ nắm tay Ninh Y Y, trong sự hận thù còn có một chút ghen tị: “Sớm muộn gì nàng cũng sẽ là của ta, ta sẽ cho nàng biết ai mới là cường giả thật sự.”
Lâm Mặc Ngữ đi đến chỗ Thạch Hưng An: “Mọi chuyện ổn chứ?”
Thạch Hưng An vỗ nhẹ vào tấm khiên: “Không sao, không sao, may mà có nó.”
Bộ quần áo ở trạm gác có biên độ tăng trưởng quá mạnh mẽ, thuộc tính giảm sát thương được tăng gấp đôi càng làm cho sức chiến đấu của Thạch Hưng An tăng lên rất nhiều.
Một số thành viên trong nhóm bị thương nhẹ nhưng họ đều được chữa lành dưới sự điều trị của Lương Nguyệt.
Quỷ Khuyển Vực Thẳm đã bị giết và Ma Khuyển Vực Thẳm cũng đã được thanh lý sạch sẽ.
Chiến trường lại khôi phục lại trạng thái như ban đầu.
Sau một thời gian, xác chết sẽ chìm hoàn toàn xuống đất.
Lúc đó coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Mặt đất chôn vùi quá khứ, ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác.
Không ai biết có bao nhiêu xác chết được chôn cất ở vùng đất cổ xưa này.
Những xác chết này cung cấp sức mạnh cho mặt đất và sinh ra những con quái vật lang thang khắp chiến trường Nguyên, không thể giết hết.
Mọi người quay lại lối vào phó bản, Thạch Hưng An vẫn không lùi bước.
Không chỉ có hắn mà rất nhiều đội vừa trải qua trận chiến cũng đều như vậy, không hề rút lui.
Mọi người cùng ngồi lại nhóm lửa để xua tan sương mù dày đặc.
Không biết Ninh Y Y và Lương Nguyệt quen nhau từ lúc nào, hai người cứ thì thầm.