Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 2193 - Chương 2192: Có Nên Cân Nhắc Kết Hôn Không? (4)

Chương 2192: Có nên cân nhắc kết hôn không? (4)
Nếu không chịu nổi sự công kích của thiểm hỏa, đợi đến khi thể xác bị thiêu rụi, thiểm hỏa sẽ thiêu cháy luôn cả linh hồn, đốt linh hồn thành tro tàn.

Lâm Mặc Ngữ hoàn toàn chịu đựng được sự thiêu đốt thiểm hỏa, linh hồn cũng không bị ảnh hưởng tới, tạng phủ lại mạnh mẽ thêm vài phần.

Sau đó, Lâm Mặc Ngữ bắt đầu không ngừng tìm kiếm thiểm hỏa, tăng cường thể xác.

Chu Kỳ Võ kiên nhẫn đi theo sau Lâm Mặc Ngữ, dường như là một vị trưởng bối, thưởng thức quá trình vãn bối đang dần mạnh mẽ hơn.

Nhờ vào tác dụng chỉ dẫn của vỏ sò, trong ba mươi mấy ngày tiếp theo, Lâm Mặc Ngữ tìm được mười tám đoá thiểm hỏa, trải qua mười sáu lần thể xác bị thiêu đốt.

Mặt khác, hai lần còn lại là do đến chậm một bước, nên không kịp hưởng thụ tác dụng luyện thể của thiểm hỏa.

Nhưng cũng nhờ vậy mà ngoài ý muốn thu hoạch được hai đoá tinh hỏa Lục Sắc.

Số tinh hoả Lục Sắc trong tay Lâm Mặc Ngữ đã có lên đến bốn mươi hai đoá, còn tinh hỏa Thất Sắc là ba đoá.

Khỏi cần phải nói, chỉ riêng bốn mươi hai đoá tinh hỏa Lục Sắc này đã là một khối tài sản khổng lồ.

Huống hồ, trong tay Lâm Mặc Ngữ còn có hai vạn đoá tinh hỏa Hằng Tinh phổ thông khác.

Chu Kỳ Võ lẩm bẩm nói: “Khi lão phu đạt tới tu vi này của ngươi này, lại không có được nhiều của tài sản như vậy.”

“Chỉ trách năm đó lão phu tiêu diệt chưa đủ dứt khoát, giết người vẫn chưa đủ nhiều.”

Lâm Mặc Ngữ nghe vậy thì mí mắt giật giật, đây là do hắn muốn giết sao?

Đám người đó tự mình tìm đến cái chết, hắn cũng đâu thể không giết chứ.

Chu Kỳ Võ nói lời này, như thể hắn là một kẻ giết người máu lạnh không chớp mắt.

Có phải kẻ máu lạnh hay không thì khó nói nhưng giết người không chớp mắt thì là điều chắc chắn, Lâm Mặc Ngữ đã sớm không nhớ rõ mình từng giết bao nhiêu người.

Trong khoảng thời gian này, Lâm Mặc Ngữ đã nắm được một kỹ năng mới, chính là chọn lọc để phớt lờ lời nói của Chu Kỳ Võ.

Có vài lời thì có thể nghe được, còn có vài lời còn lại nên quên đi thì tốt hơn.

Lâm Mặc Ngữ khẽ nói: “Tiền bối, ta dự định quay về, trên đường quay về, ta sẽ tiếp tục tìm kiếm thiểm tinh để nâng cấp da, thịt và xương của ta.”

Tác dụng của thiểm hỏa đã không còn lớn nữa, lục phủ ngũ tạng cũng đã được nâng cấp gần như đến giới hạn của cảnh giới Chân Thần.

Hiện tại sức mạnh của da thịt xương và tạng phủ đã không còn cân bằng, Lâm Mặc Ngữ định đi tìm thiểm tinh, tiếp tục tu luyện nội thể.

“Ngươi tự quyết định, không cần phải bàn bạc với lão phu.” Chu Kỳ Võ tỏ vẻ như muốn nói ngươi muốn đi thì đi, ông ta trông như thể chỉ là quần chúng mà thôi, ý là Lâm Mặc Ngữ không cần để ý tới ông ta, coi như ông ta không tồn tại.

Thật ra Lâm Mặc Ngữ cũng chỉ muốn nói một tiếng, chứ không phải hỏi ý kiến của Chu Kỳ Võ.

Ngọn lửa dần mờ đi, nhiệt độ không khí cũng nhanh chóng giảm xuống, nhìn về phía cội nguồn của tinh hoả đang dần xa, trong lòng Lâm Mặc Ngữ thầm nghĩ: “Thời gian qua không gặp Từ sư huynh, không biết hắn ta có lấy được tinh hỏa Lục Sắc hay không đây.”

Lâm Mặc Ngữ đã nghĩ tới, nếu gặp được Từ Tiễn Tinh, có thể cho hắn ta vài đoá tinh hỏa Lục Sắc.

Tinh hỏa Lục Sắc đối với bản thân mà nói, giá trị cũng không lớn, hơn nữa tìm kiếm cũng không khó.

Nhưng đối với người khác lại không dễ dàng như vậy.

Chỉ là gần đây không gặp được hắn ta, đoán rằng có lẽ hắn ta đã tìm được tinh hỏa trở về rồi.

Thanh Kiếm đạo sĩ cũng chưa từng xuất hiện, chắc hẳn cũng đã trở về.

Thuật pháp Thanh Kiếm đạo sĩ đã đạt đến sự hoàn hảo, lần này trở về sẽ bắt đầu đột phá, lần sau gặp lại, có lẽ cũng đã đạt đến cảnh giới Thần Tôn.

Thông thường mà nói, chỉ cần là người còn sống trở về, ít hay nhiều cũng thu hoạch được chút gì đó.

Lâm Mặc Ngữ tính toán một chút lại thu hoạch trong chuyến này của mình, tu vi của bản thân đã đạt đến chân thần cấp bốn, thuật pháp đã hoàn hảo, chiến lực có thể sánh ngang với thần vương cấp bốn.

Thu hoạch còn lớn hơn cả dự tính ban đầu của bản thân.

Hiện tại chỉ còn lại việc tìm thiểm tinh, tiếp tục đẩy mạnh thể xác đến cực hạn.

Vỏ sò đã phát huy tác dụng rất lớn, tiết kiệm không biết bao nhiêu thời gian, có sự chỉ dẫn của nó, việc tìm thiểm tinh không còn quá khó khăn.

Mặc dù hư không rộng lớn vô biên, thiểm tinh phân bố ít hơn nhiều so với thiểm hỏa nhưng cứ vài ngày lại có thể tìm được một chỗ.

Lâm Mặc Ngữ bị thiểm tinh đánh bay, văng xa mất kiểm soát trăm vạn dặm trong hư không.

Đôi khi trong lúc bị đụng bay còn va phải ám tinh, thậm chí không chỉ một viên, sau đó giống như một quả bóng chuyền, anh bị đánh bay tới bay lui.

Chu Kỳ Võ trông thấy mà không thể nhịn được cười, bật cười lớn.

Lâm Mặc Ngữ thở dài, hắn cũng rất bất đắc dĩ nhưng không biết làm gì hơn.

May thay theo mỗi lần bị đánh bay, thể xác lại ngày càng mạnh mẽ hơn.

Sức mạnh của da thịt xương bắt đầu cân bằng với tạng phủ, thể xác dần dần trở nên hoàn mỹ hơn.

Sau hơn mười lần bị va chạm, Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra, lực xung kích của thiểm tinh tác động lên mình ngày càng nhỏ.

Từ việc ban đầu bị đánh bay trăm vạn cây số, dần trở thành 80 vạn cây số, rồi 50 vạn cây số.

Cho đến cuối cùng, thiểm tinh không còn có thể đánh bay hắn nữa.

Thậm chí hắn có thể dùng thể xác, đối đầu trực diện với ám tinh.
Bình Luận (0)
Comment