Chương 2199: Có qua có lại mới toại lòng nhau, khối sắt thần bí (2)
Bình thường con cháu rất khó để gặp được thần tôn Huyền Quang, chỉ có người có thiên phú mạnh như Thiều Tu Viễn mới có được sự coi trọng của ông ta, thậm chí còn được ban cho ngọc bài hộ thân.
Tương tự, tuy được thần tôn Huyền Quang xem trọng nhưng sẽ phải đáp ứng được yêu cầu tu luyện của ông ta.
Nếu như Thiều Tu Viễn biểu hiện kém, không thể kế thừa kỹ năng thì cuối cùng hắn ta cũng sẽ bị vứt bỏ.
Gia tộc như vậy có đầy ở thế giới Nhân tộc.
Đây không phải là tàn khốc mà chỉ là thực tế.
Ngươi có thể nói chuyện tình thân trong gia tộc nhưng đã đến thế giới bên ngoài, khi đối mặt với các chủng tộc khác thì chỉ đề cập đến thực lực.
Lâm Mặc Ngữ quay lại căn cứ tiền đồn, sau đó lại truyền tống trở lại pháo đài số 5.
Chu Kỳ Võ không trở lại cùng hắn, bọn họ đã tách ra khi ở căn cứ tiền đồn.
Hai người không nói chuyện gì với nhau, cũng không nói một lời từ biệt.
Lâm Mặc Ngữ cảm thấy vô cùng biết ơn đối với vị tiền bối trấn thủ ở chiến trường Chu Tước này.
Tuy rằng mới đầu Chu Kỳ Võ được Chu Thiên phó thác âm thầm bảo vệ hắn.
Về sau thì không âm thầm nữa, mà là công khai bảo vệ hắn luôn, giúp hắn giải quyết một vài rắc rối.
Nếu không chỉ có mỗi phân thân cấp hai của Ma Long Vực Thẳm thì hắn đã gặp rắc rối lớn rồi, có thể an toàn rút lui được hay không cũng không dám chắc.
“A, Lâm sư đệ, ngươi cũng trở về rồi sao!” Giọng nói của Từ Tiễn Tinh cắt ngang dòng suy nghĩ của Lâm Mặc Ngữ.
Hắn quay đầu thì thấy Từ Tiễn Tinh đang chậm rãi bước đến.
Hắn ta vẫn giữ dáng vẻ tuấn tú, tao nhã như vậy.
Lâm Mặc Ngữ đã biết Từ Tiễn Tinh không phải đến từ tinh vực Chu Tước, mà có xuất thân từ thành Thần, hắn ta đến đây để rèn luyện.
Khí chất của hắn ta cũng khác với những người khác, điều này Lâm Mặc Ngữ đã phát hiện ngay từ lần gặp đầu tiên.
Lúc đó, hắn cảm thấy có hơi kỳ lạ, cho rằng Từ Tiễn Tinh là con cháu của gia tộc lớn nào đó, thế nhưng hắn ta lại không có sự kiêu ngạo của những người đó.
Sau này hắn mới biết hắn ta đến từ thành Thần.
Điều này cũng thôi thúc Lâm Mặc Ngữ đến thành Thần của Nhân tộc.
Lâm Mặc Ngữ mỉm cười hỏi: “Từ sư huynh đã tìm thấy tinh hỏa chưa?”
Từ Tiễn Tinh thở dài nói: “Đã tìm thấy tinh hỏa Lục Sắc nhưng lại không đánh lại người khác.”
Trông hắn ta có vẻ tiếc nuối.
Nhưng mà Từ Tiễn Tinh vẫn vui vẻ, cho dù thua nhưng hắn ta vẫn không có cảm giác nản lòng.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Vậy Từ sư huynh không tiếp tục tìm kiếm sao?”
Từ Tiễn Tinh không hề giấu diếm đáp: “Lúc đó ta bị thương một chút, hơn nữa bị dị tộc nhắm đến, an toàn vẫn là trên hết nên ta đã quyết định trở về trước.”
“Không có gì to tát, chờ một thời gian nữa khi ta đột phá cảnh giới Thần Vương rồi, lại đi tiếp cũng được.”
Lâm Mặc Ngữ hỏi tiếp: “Từ sư huynh còn thiếu mấy đóa tinh hỏa Lục Sắc vậy?”
Từ Tiễn Tinh giơ hai ngón tay ra, nói: “Còn thiếu hai đóa, nói khó không khó, mà nói dễ cũng không dễ, nhưng ta có thể tìm được mà.”
May là tinh hỏa Lục Sắc, không giống như Thanh Kiếm đạo sĩ cần phải có tinh hỏa Thất Sắc.
...
Lâm Mặc Ngữ cũng chỉ có 3 đóa tinh hỏa Thất Sắc, tất cả đều là chuẩn bị cho Ngư Khinh Nhu.
Về phần tinh hỏa Lục Sắc, hắn có tổng cộng 42 đóa.
Trong lòng khẽ động, Lâm Mặc Ngữ lấy ra một trang bị trữ vật, nói: “Từ sư huynh, cái này cho ngươi.”
“Đây là?” Từ Tiễn Tinh thắc mắc nhìn qua, sau khi kiểm tra, đồng tử của hắn ta co rút lại, có hơi kinh ngạc, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, hắn ta nói: “Đây là tinh hỏa Lục Sắc.”
Giống như bên trong cội nguồn của tinh hoả có thể sản sinh ra năm đến bảy đóa tinh hỏa.
Phần lớn vẫn là tinh hỏa Ngũ Sắc, một lượng nhỏ là tinh hỏa Lục Sắc, loại cực phẩm như tinh hỏa Thất Sắc thì chỉ có thể gặp chứ không thể lấy được.
Từ Tiễn Tinh đến cội nguồn của tinh hoả là để tìm tinh hỏa Lục Sắc.
Tìm thì tìm được rồi đó nhưng mà đáng tiếc là hắn ta thua trận, còn bị thương nữa.
...
Vốn dĩ hắn ta định đợi đến khi vết thương lành, rồi đột phá cảnh giới Thần Vương xong thì sẽ quay lại cội nguồn của tinh hoả.
Không ngờ rằng, Lâm Mặc Ngữ lại trực tiếp đưa cho hắn ta hai đóa tinh hỏa Lục Sắc.
Từ Tiễn Tinh do dự mấy giây, sau đó đem trang bị trữ vật trả lại Lâm Mặc Ngữ nói: “Lâm sư đệ giữ lấy để dùng đi, ta có thể tự đi tìm lại.”
Lâm Mặc Ngữ lại không nhận, cười nói: “Từ sư huynh không cần khách sáo, ta đã thăng hoa thuật pháp xong rồi, tinh hỏa Lục Sắc đã hết tác dụng với ta rồi.”
Tinh hỏa Lục Sắc không phải là bảo vật quý hiếm gì nhưng cho dù hắn không dùng thì đem đi bán cũng có thể đổi lại một lượng lớn điểm tích lũy.
Mà Lâm Mặc Ngữ lại trực tiếp tặng cho hắn ta như vậy, Từ Tiễn Tinh cũng không phải là người dài dòng.
“Vậy vi huynh không khách khí nữa, cảm ơn Lâm sư đệ.”
Từ Tiễn Tinh vui mừng nói, nhận lấy tinh hỏa Lục Sắc, đồng thời lấy ra một thứ đưa cho Lâm Mặc Ngữ.
“Ta tìm được thứ này ở một bí cảnh trong lúc làm nhiệm vụ ở thành Thần.”