Chương 2206: Giải thích cái gì, đừng mơ hồ như vậy (2)
Hiện tại gian lận công trạng đã bị cấm nghiêm ngặt, tất cả những người gian lận công trạng không chỉ bị người khác khinh bỉ, mà còn sẻ bị quân đội xử lý nghiêm khắc.
Nhẹ thì xóa sạch công trạng rồi đuổi ra khỏi chiến trường, nặng thì đánh đến tàn phế.
Biện pháp của quân đội rất thẳng tay và bạo lực, nhằm ngăn chặn chuyện này lại tái diễn.
Vị chiến sĩ cấp năm vừa rồi không chỉ khinh thường Lâm Mặc Ngữ, còn báo cáo cho Lâm Mặc Ngữ lên cấp trên.
Mạnh Cương là người phụ trách quân công của pháo đài số một, đương nhiên có nghĩa vụ điều tra rõ ràng việc này.
Lâm Mặc Ngữ cười nhẹ: “Chỉ vì hồ sơ của ta à, có chứng cứ không?"
Mạnh Cương trầm giọng nói: "Tu vi của ngươi chỉ là chân thần cấp bốn, vậy mà lại giết được nhiều chân thần cấp chín, điều này là trái với lẽ thường."
Lâm Mặc Ngữ nheo mắt lại: "Chiến đấu vượt cấp không được sao?"
Mạnh Cương tiếp tục nói: "Theo ghi chép, ngươi còn đánh chết không ít cường giả có cảnh giới Thần Vương, thậm chí trong đó bao gồm một thần vương cấp bốn."
"Và ở trong ghi chép, lúc ấy ngươi chỉ là chân thần cấp hai, ngươi cảm thấy chuyện đó có bình thường không?"
Lời này của Mạnh Cương lập tức gây ra một trận xôn xao.
Đám người xung quanh ai nấy cũng đều lộ ra vẻ khó tin.
"Chân thần cấp hai chém ngược lại thần vương cấp bốn, chuyện này sao có thể?"
"Đúng đấy, còn chưa nói đến chiến đấu vượt cấp nhưng vượt qua một đại cảnh giới cùng với hai tiểu cảnh giới, chân thần trảm thần vương thì có chút hơi quá rồi."
"Mấy người bây giờ lại dám ngang nhiên gian lận công trạng vậy, thực sự coi quân đội như đồ trang trí à?"
"Trắng trợn không kiêng dè như thế, hẳn là bối cảnh gia thế của hắn cũng không phải dạng vừa."
Những người xung quanh, ngươi một lời ta một câu, không ai tin Lâm Mặc Ngữ có thể chiến đấu vượt cấp.
Lâm Mặc Ngữ không thèm bận tâm mấy lời đó: "Vậy ngươi muốn điều tra thế nào?"
Mạnh Cương trầm giọng nói: "Nếu thực sự là ngươi có chiến lực của cảnh giới Thần Vương, vậy thì xin hãy chứng minh."
Lâm Mặc Ngữ nhìn Mạnh Cương: "Sĩ quan Mạnh ở cảnh giới nào?"
Mạnh Cương đáp: "Thần vương cấp hai."
Lâm Mặc Ngữ nheo mắt: "Vậy nếu ta giết ngươi thì có được tính là chứng minh không?"
Trong lúc nói, trong mắt Lâm Mặc Ngữ lóe lên sát khí, làm cho Mạnh Cương dựng hết lông tơ, cảm thấy từ đáy lòng dấy lên một luồng lạnh lẽo.
Giống như Lâm Mặc Ngữ thực sự có khả năng giết mình vậy.
"Thật to gan!"
"Ngươi đang khiêu khích quân đội!"
"Chỉ là một chân thần mà lấy đâu ra gan lớn như vậy!"
Mấy người quân nhân sau lưng Mạnh Cương lớn tiếng quát.
Trong đó có vị chiến sĩ cấp năm vừa rồi tính công trạng của Lâm Mặc Ngữ, cũng chính là người đã báo cáo cho Lâm Mặc Ngữ.
Lâm Mặc Ngữ nhìn họ, ánh mắt càng thêm nguy hiểm.
Mạnh Cương giơ tay lên, ngăn cản thuộc hạ: "Đương nhiên quân đội chúng ta có cách chứng minh, chỉ cần ngươi hợp tác là được."
Lâm Mặc Ngữ nói: "Hợp tác với các ngươi không thành vấn đề nhưng ta có một câu hỏi."
"Mời hỏi!"
Giọng Mạnh Cương đã mềm mỏng lại, lịch sự hơn trước đó nhiều.
Hắn ta bị ánh mắt của Lâm Mặc Ngữ làm cho giật mình, bất giác thái độ cũng thay đổi một chút.
Lâm Mặc Ngữ nói: "Chuyện này các ngươi nên điều tra, nhưng nếu sai thì có phải cũng nên cho người khác một lời giải thích không?"
"Mà vừa rồi, ánh mắt của hắn ta khi nãy, ta thực không thích chút nào."
"Là Nhân tộc, ta luôn giữ đủ sự tôn trọng với quân nhân, nhưng đồng thời bọn ta cũng đang làm nhiệm vụ, cung cấp tài nguyên cho Nhân tộc, thế nên cũng cần các ngươi tôn trọng đúng chuẩn mực."
"Việc này không liên quan đến cấp độ tu vi, cũng không liên quan đến quy mô của nhiệm vụ. Tất cả mọi người đều là tộc nhân của Nhân tộc, chỉ cần là chuyện có lợi cho Nhân tộc và không làm tổn hại lợi ích của người khác thì tất cả mọi người là bình đẳng."
"Và cho dù người khác không gian lận công trạng, chẳng lẽ không thể gặp may, đụng phải kẻ thù có tu vi cao hơn mình nhưng đang bị trọng thương à?"
"Nếu như việc tiêu diệt kẻ địch như vậy đều bị các ngươi cho là không bình thường, còn phải tự chứng minh trong sạch, chẳng phải sẽ làm bọn ta, những tu luyện giả cảm thấy chạnh lòng à?"
Trong lúc nói chuyện, hơi thở của Lâm Mặc Ngữ dần dần tăng lên.
Trong tiểu thế giới, hắn cũng là một thần tướng của quân đội nên đối với một quân nhân, hắn biết nên làm gì và nói như thế nào.
Đôi lúc quân nhân có thể độc đoán nhưng nhìn chung vẫn là người biết phân biệt lẽ phải.
Mà ngươi chỉ cần lý lẽ hơn, ngang ngược hơn họ để họ không còn gì để nói.
Câu nào hắn nói ra cũng hợp lý, làm Mạnh Cương không thể phản bác được.
Mạnh Cương có cảm giác nhầm lẫn, người trước mặt hắn ta không phải là một chân thần cấp bốn mà là một sĩ quan cấp cao, khí thế của mình hoàn toàn thua kém.