Chương 2217: Nhiệm vụ đặc biệt, quy tắc hỗn loạn (2)
“Nhưng nếu có thể giết chết thần tôn thì sẽ giống bây giờ, là màu đỏ đậm.”
“Nhưng cho dù là màu đỏ đậm, thần tôn đi vào sẽ chết nhưng chân thần đi vào thì có khi lại không chết, dù thế nào thì vẫn phải xem kỹ nhiệm vụ đã.”
Qua lời giải thích của Tiền Hoàng thì Lâm Mặc Ngữ đã hiểu rõ.
Lâm Mặc Ngữ nói nhỏ: “Thế cuối cùng có đi hay không hoặc có đáng để đi hay không thì phải coi chi tiết nhiệm vụ thế nào đã.”
Tiền Hoàng ừ một tiếng: “Nhiệm vụ màu đỏ đậm, tuy rất nguy hiểm nhưng phần thưởng cũng rất nhiều. Nếu nhiệm vụ phù hợp thì vẫn đáng để đi.”
Kể từ khi ánh sáng màu đỏ xuất hiện thì hai người cũng không còn tâm trạng để ăn cơm.
Cả bàn đồ ăn ngon trở thành vật trang trí, vốn dĩ tu luyện giả không có nhiều nhu cầu ăn cơm, đồ ăn ngon chỉ để đổi vị thôi.
Đa phần là thế, chỉ ngoại trừ một số món ăn đặc biệt ra.
Khi đợi được khoảng mười phút thì hai người nhận được thông tin từ mạng lưới Nhân Hoàng cùng lúc.
[Chiến trường Chu Tước, khu vực số 6-01 xuất hiện một tòa trang viên thần bí.]
[Trong trang viên thần bí có pháp tắc kỳ lạ sẽ áp chế thực lực của những người đi vào. Thực lực của toàn bộ người đi vào đều bị áp chế thành chân thần cấp bảy.]
[Trong trang viên có nguy hiểm, đã có thần tôn ngã xuống trong đó.]
[Theo quan sát thì trang viên sẽ biến mất sau 300 ngày, bây giờ tuyên bố nhiệm vụ.]
[Nhiệm vụ đặc biệt: Thăm dò trang viên thần bí]
[Thăm dò toàn bộ thông tin của trang viên thần bí, thông tin thu thập càng đầy đủ thì sẽ nhận được đánh giá càng cao.]
[Điều kiện hoàn thành: Sống sót hơn ba ngày trong trang viên và quay về thành công hoặc mang thông tin hay vật phẩm có giá trị về.]
[Phần thưởng cơ bản: Quân công]
[Phần thưởng thêm: Dựa vào thông tin thu thập và vật phẩm nhận được thì sẽ có những đánh giá khác nhau.]
[Điều kiện hạn chế: Tu luyện giả có tu vi cao hơn hoặc ngang chân thần cấp bốn và có hơn 1000 quân công có thể nhận nhiệm vụ này.]
[Những việc cần chú ý: Trang viên này có mức độ nguy hiểm rất cao, ngoài tộc ta ra còn có những chủng tộc khác vào trong, mức độ nguy hiểm lại tăng thêm. Vui lòng tự cân nhắc thực lực để quyết định có nhận nhiệm vụ hay không.]
Sau khi nhìn thấy toàn bộ thông tin của nhiệm vụ, Lâm Mặc Ngữ và Tiền Hoàng liếc nhìn nhau, Lâm Mặc Ngữ hy vọng có thể biết được vài thông tin có ích từ miệng Tiền Hoàng.
Dù sao Tiền Hoàng cũng từng chiến đấu hết mình ở chiến trường nhiều năm nên cũng biết chút chút về chuyện của chiến trường.
Đúng như dự đoán, Tiền Hoàng thật sự biết vài thông tin có ích, không khiến Lâm Mặc Ngữ thất vọng.
Tiền Hoàng im lặng suy nghĩ mấy giây, dường như đang sắp xếp ngôn ngữ, ánh mắt nhìn xuống đất và nói chậm: “Quy tắc trong chiến trường thỉnh thoảng xuất hiện hỗn loạn.”
“Mỗi khi quy tắc xuất hiện hiện tượng hỗn loạn thì sẽ xuất hiện vài chuyện kỳ lạ.”
“Như là xuất hiện vài đồ vật không rõ nguồn gốc”
“Trong truyền thuyết từng xuất hiện một tòa pháo đài rất cổ xưa, pháo đài Nhân tộc mà ngươi nhìn thấy bây giờ nghe nói được chế tạo dựa trên pháo đài từng xuất hiện.”
“Khoảng hơn 40 năm trước từng có một ngôi sao đột ngột xuất hiện trên chiến trường.”
“Lúc đó pháo đài Tinh Không số mười đỏ đến mức gần thành màu đen.”
“Có ít nhất mười vị thần tôn đã ngã xuống bên trong.”
Khi Tiền Hoàng nói chuyện thì trong mắt hiện lên hồi ức, nét mặt lộ ra chút sợ hãi.
Có vẻ như khi đó đã để lại cho hắn ta một ký ức không tốt.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Tiền sư huynh cũng từng đi sao?”
Tiền Hoàng lắc đầu, giọng nói trở nên khàn hơn: “Ta không đi nhưng khi đó có một vị trưởng bối trong tộc đi.”
“Ta chỉ đứng nhìn từ xa và tận mắt nhìn thấy toàn thân vị trưởng bối kia biến thành xương trắng, chết rất thảm.”
“Vị trưởng bối kia là thần tôn, ngày thường rất tốt với ta, lúc ấy ta muốn đi cứu ông ấy nhưng mà ông ấy lại truyền tin không cho ta tới gần.”
Nguy hiểm thường đại diện cho cơ duyên.
Nhân tộc mất ít nhất mười vị thần tôn, vậy thì những chủng tộc khác chắc chắn cũng không ít.
Lâm Mặc Ngữ hỏi: “Cuối cùng thế nào?”
Tiền Hoàng nói: “Cuối cùng ngôi sao tồn tại 238 ngày kia đột nhiên biến mất. Lúc xuất hiện đột ngột, lúc biến mất cũng rất đột ngột.”
“Lúc ấy còn rất nhiều người có mặt trên ngôi sao đó, bọn họ cũng biến mất chung với ngôi sao.”
Trong lòng Lâm Mặc Ngữ hơi khiếp sợ, hắn muốn phân tích một số thứ từ câu nói này nhưng thông tin quá ít, chẳng phân tích được bao nhiêu.
Cũng may Tiền Hoàng biết không ít, từ lời kể của Tiền Hoàng thì Lâm Mặc Ngữ cũng dần phân tích ra một vài thông tin.