Chương 2234: Da thú, tin tức giật gân (1)
Chương 2234: Da thú, tin tức giật gân (1)Chương 2234: Da thú, tin tức giật gân (1)
Chương 2234: Da thú, tin tức giật gân (1)...
Chỉ có những tòa kiến trúc đó vẫn treo ở phía xa, vẫn chỉ phương hướng.
Những tòa kiến trúc có thể nhìn thấy chỉ là ảnh ảo, không có thật. Chúng không có bất kì tác dụng nào khác ngoài việc chỉ hướng.
Lâm Mặc Ngữ không hề do dự, đi về phía trang viên. Nếu đã đến đây rồi thì đương nhiên phải đi vào, nếu không thì đến đây còn có ý nghĩa gì nữa.
Về phần liệu trong trang viên có nguy hiểm gì hay không thì Lâm Mặc Ngữ chưa cảm nhận được.
Ngược lại luồng hơi thở chết chóc nồng nặc kia khiến hắn cảm thấy thoải mái.
Luồng hơi thở chết chóc thuần khiết nồng nặc như vậy, cho dù là ở đại thế giới hay tiểu thế giới đều chưa bao giờ được cảm nhận. Bước vào cửa lớn, đầu tiên là một luồng hơi thở chết chóc nồng nặc hơn đập thẳng vào mặt.
Hơi thở chết chóc bên trong trang viên đã đạt đến một cấp bậc khác, giống như thế giới chết chóc.
Đột nhiên tầm nhìn trở nên hư ảo, khung cảnh trước mặt đột nhiên trở nên rõ ràng. Rực rỡ gấm hoa, đủ loại hoa cỏ đua nhau khoe nở.
Rõ ràng là trong một thế giới nồng nặc mùi chết chóc như vậy lại có thể sinh ra những bông hoa xinh đẹp như Vậy, hơn nữa còn trông tràn đầy sức sống.
Cái chết và sự sống dường như đã trở thành bạn bè. Trong lòng Lâm Mặc Ngữ run lên, hắn chợt nhận ra điều gì đó. Hình ảnh trước mắt, chẳng phải là pháp tắc Bất Tử ư. Trong sự sống mang theo cái chết, trong cái chết chứa đựng sự sống.V I P T R U Y E N F U L L - K h o t r u y ệ n d i ch m i ễ n p h í
Trình độ cao nhất của cái chết thuần khiết chứa đựng sức sống bền bỉ kiên cường.
Lâm Mặc Ngữ như đã ngộ ra, cực kỳ tò mò về trang viên này.
Ngẩng đầu nhìn lên, lâu đài cổ kính trong trang viên thực sự đã hiện lên ở trước mặt. Hư ảnh mang theo sự mông lung, không thể nhìn thấy rõ. Lâu đài cổ rất cao, cao hơn trăm mét, vô cùng cổ xưa, toàn thân được làm từ những vật liệu không rõ tên, toát ra hơi thở nặng nà.
Lâm Mặc Ngữ quét mắt nhìn xung quanh, không thấy có gì bất thường, nhanh chóng đi vào trong đó.
Trong trang viên im ắng không một tiếng động, Lâm Mặc Ngữ một mình bước đi trong trang viên tịch mịch. Cho đến khi hắn đến trước tòa lâu đài cổ, vẫn không có gì xảy ra. Đứng trước tòa lâu đài cổ, ngẩng đầu lên, cảm nhận hơi thở của tòa lâu đài cổ.
Mặc dù nó không biết nói nhưng có thể nhìn ra nhiều manh mối từ nó.
Tòa lâu đài cổ này khác với sự tìm kiếm của Nhân tộc ở đại thế giới.
Phần cao nhất là mái che dạng xòe ô kéo dài ra mọi hướng, gần như bao phủ toàn bộ tòa lâu đài cổ.
Trông hơi giống phong cách Trung Quốc cổ xưa ở thời kiếp trước, lâu đài cổ phong cách Trung Quốc. Ở bên dưới cũng là một bức tường xây dựng bằng những vật liệu đặc biệt đan xen vào nhau.
Một số chỗ đã bị hư hại nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ cấu trúc tổng thể.
Lâm Mặc Ngữ cố gắng nhìn hết toàn bộ, những chỗ bị hư hại đó nhìn không giống dấu vết thời gian để lại mà giống dấu vết do trận chiến để lại hơn.
Có nhiều vật liệu giàn khung chống đỡ đã bị gãy, nếu trận chiến kịch liệt thêm một chút nữa thì e là tòa lâu đài cổ này sẽ bị sụp đổ hoàn toàn.
Nhìn xuống chút nữa, trên bề mặt lâu đài cổ cũng có nhiều dấu vết của trận chiến.
Trong đó có một vết kiếm, để lại dấu vết sâu trên lâu đài cổ, gần như đánh xuyên thủng bức tường bên ngoài.
Cửa lớn cũng bị nhát kiếm này mở ra từ bên trong.
Lâm Mặc Ngữ dùng hết sức lực, đấm ầm một cú lên tòa lâu đài cổ.
Trên nắm đấm truyền đến cơn đau, tòa lâu đài cổ không chút sứt mẻ. Sức mạnh của chân thần đỉnh cao không thể lay chuyển được tòa lâu đài cổ.
Lâm Mặc Ngữ vốn muốn trực tiếp triệu hồi Khô Lâu Vương ra để thử, có thể để lại chút dấu vết gì trên tòa lâu đài cổ hay không nhưng cuối cùng hắn vẫn không làm.
Hắn không biết lỡ như làm rồi có gây ra chuyện gì hay không.
Thực ra lúc nãy không nên tung ra cú đấm kia.
Thông qua cánh cửa lớn bổ ra, Lâm Mặc Ngữ tiến vào tòa lâu đài cổ. Phía sau cánh cửa lớn là một lối đi dài khoảng trăm mét, lối đi rất rộng rãi, rộng khoảng mười mét, cao hơn hai mươi mét, trên nóc là hình tam giác có đặt xà ngang.
Có một số xà ngang cũng đã bị hư hại, ở đây cũng có dấu vết của trận chiến, trên tường đầy vết kiếm vết rìu.
Nhưng rõ ràng là nông hơn nhiều, rõ ràng lúc đó người đánh vào tòa lâu đài cổ không mạnh bằng người chiến đấu bên ngoài.
"Người chiến đấu ở bên ngoài tòa lâu đài cổ là tướng quân, xông vào trong là binh lính." Lâm Mặc Ngữ thầm suy đoán, men theo lối đi tối đen để đi vào bên trong.
Hơi thở chết chóc nơi này càng ngày càng nồng nặc, hiện ra sự u ám kinh khủng nhưng đối với Lâm Mặc Ngữ mà nói, loại hơi thở này lại rất thoải mái.