Chương 2246: Không ngừng nỗ lực, ngày ...
Chương 2246: Không ngừng nỗ lực, ngày ...Chương 2246: Không ngừng nỗ lực, ngày ...
Chương 2246: Không ngừng nỗ lực, ngày càng tiến bộ (1) Hắn ta hóa thành ngọn lửa, bắt đầu trốn chạy trong đại sảnh để giữ mạng.
Khô Lâu chuyển động phát ra âm thanh lách cách, giống như âm thanh đòi mạng của diêm vương, thật khủng bố. Lúc này, sắc mặt của mọi người đầu rất khó coi.
Bọn họ nhìn ra được, ma Hỏa Sư cũng không kiên trì được bao lâu, hắn ta không có lợi thế tốc độ, đoán chừng nhanh thôi cũng sẽ bị tiêu diệt. Lâm Mặc Ngữ tính toán thời gian, lẩm bẩm: "Vẫn còn lại 495 giây nữa."
Ma Huyền Vũ chiếm dụng mất 30 giây, quái vật Kim Ưng chiếm mất 75 giây.
Chỉ là không biết ma Hỏa Sư lần này sẽ tốn bao nhiêu thời gian đây.
Hắn ta càng kiên trì lâu, khả năng sống sót của người khác sẽ càng cao.
Hiện tại, không còn ai hả hê trước sự xui xẻo của người khác nữa, ai cũng hy vọng ma Hỏa Sư có thể kiên trì lâu thêm một chút. Bởi vì ai mà biết được kẻ tiếp theo có phải là mình hay không.
Khô Lâu chọn người, rõ ràng là chẳng có quy tắc nào cả, trúng phải đều là kẻ xui xẻo. Ma Hỏa Sư tiếp tục bỏ chạy, cho dù đã cố gắng hết sức nhưng khoảng cách giữa hắn ta với Khô Lâu vẫn ngày càng gần hơn.
Hắn ta giẫm chân trên lửa, tăng tốc độ dịch chuyển lên mức giới hạn.
Đáng tiếc, tốc độ không phải sở trường của hắn ta. Khô Lâu cuối cùng cũng vọt đến trước mặt hắn ta, phát ra một quyền.
Thân thể ma Hỏa Sư nổ tung, lửa bắn tung tóe, toàn bộ đại sảnh ngập trong biển lửa. Chết rồi!
Tất cả mọi người không khỏi thở dài.
Nhưng mà Khô Lâu lại chẳng nhìn ai khác, mà lao về phía một trong số những ngọn lửa, phát thêm một quyền nữa.
Ngọn lửa phát ra một tiếng kêu quái dị, là tiếng của ma Hỏa Sư.
Hắn ta vẫn chưa chết?
Tất cả mọi người đều kinh ngạc, vậy mà ma Hỏa Sư lại trốn được một kiếp sao. Trong tiếng kêu quái dị kia, Khô Lâu lại dùng một quyền đập tan ngọn lửa.
"d o c f u l l . v n - k h o t r u y ệ n d ị c h m i ễ n p h í"
Sau đó nó lại bổ nhào qua phía bên kia, không dừng một giây nào.
Một vị tộc nhân tộc Hồng Đồng biến sắc, Khô Lâu đang bổ nhào về phía hắn ta.
Hắn ta đang muốn tránh khỏi thì thân thể đột nhiên bị đụng mạnh, bay về phía Khô Lâu.
Thế mà ma Hỏa Sư lại xuất hiện phía sau lưng hắn ta, đẩy hắn ta về phía Khô Lâu. Tộc nhân tộc Hồng Đồng biến sắc, va chạm với Khô Lâu. Thân thể tộc nhân tộc Hồng Đồng nổ tung như bùn nhão, còn Khô Lâu lại không hề hấn gì, tiếp tục bổ nhào về phía ma Hỏa Sư.
Ma Hỏa Sư lại hét lên một tiếng quái dị rồi mau chóng chạy trốn.
Lúc này, ai cũng đề cao cảnh giác, sợ rằng ma Hỏa Sư sẽ lặp lại thủ đoạn cũ, hại chết bọn họ.
Vương Hành nhẹ giọng giải thích: "Ma Hỏa Sư có một thuật pháp, có thể mượn sức của lửa để dịch chuyển tức thời hai lần trong cự li ngắn. Tuy nhiên, mỗi lần dịch chuyển, hắn ta chỉ có thể dịch chuyển đến chỗ có lửa mà thôi."
Hóa ra là vậy, khó trách vừa nãy ma Hỏa Sư lại không bị một quyền đập chết.
Mà phía sau ma Hồng Đồng vừa hay có một ngọn lửa đang cháy. Tộc nhân tộc Hồng Đồng không chết oan, bất cẩn như vậy thì cũng sớm toi mạng trong đại thế giới mà thôi. Cuối cùng, ma Hỏa Sư cũng không thể trốn chạy khỏi sự truy sát của Khô Lâu, đến giây thứ 75, hắn ta bị Khô Lâu đuổi kịp, dùng một quyền đánh tan đầu.
Thời gian kiên trì của hắn ta còn chẳng bằng quái vật Kim Ưng.
Vẫn còn 420 giây nữa, đã chết được 4 tên.
Một kẻ trong đó, thực ra vẫn chưa cần chết. Tính cả Vương Hành và Lâm Mặc Ngữ, vẫn còn 17 người nữa, không biết cuối cùng còn sống sót được bao nhiêu. Mỗi người đều cảm thấy như có một tảng đá đè nặng lên trái tim mình.
Lúc này, ánh mắt của Khô Lâu quét về phía Lâm Mặc Ngữ, cuối cùng dừng lại trên người Vương Hành.
Sắc mặt của Vương Hành bỗng dưng trở nên tái nhợt. "Ta sắp chết rồi!"
Vương Hành bị một Khô Lâu nhìn chằm chằm, đôi mắt đỏ rực, lạnh lùng như lưỡi dao sắc bén, cảm giác như một lưỡi dao đang đâm vào thể xác ông và một lưỡi dao khác đang xuyên thấu linh hồn ông.
Ông không sợ cái chết, trong quá trình tu luyện, ông đã nhiều lần đối mặt với nguy hiểm cận kề cái chết.
Nhưng ông không muốn chết một cách bất lực như vậy. Lúc này, ông hoàn toàn không còn lựa chọn nào cả, một khi bị Khô Lâu nhắm đến thì không thể trốn thoát.
Ông đã sử dụng tất cả các pháp bảo phòng ngự của mình, nhưng vẫn không chống đỡ nổi những đòn tấn công của Khô Lâu.
Khô Lâu trước mắt dường như là một tồn tại vi phạm quy tắc, quá mức đáng sợ. Lâm Mặc Ngữ trong lòng chấn động, một luồng hơi thở tử vong nhanh chóng lan tỏa ra, lặng lẽ bao phủ lấy Vương Hành.
Trong đại sảnh vốn đã tràn ngập hơi thở tử vong, vì vậy hành động này của Lâm Mặc Ngữ không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
Ngay cả Vương Hành cũng chỉ cảm thấy toàn thân hơi lạnh, hoàn toàn không biết Lâm Mặc Ngữ đã làm gì.
Khi hơi thở tử vong bao trùm Vương Hành, Khô Lâu bất ngờ lướt qua Vương Hành, nhìn về phía bên kia, cuối cùng dừng lại ở một người tộc Thiết Hùng.