Chương 235: Khắc tinh của Ninh Thái Nhiên (1)
Lúc chiến đấu ban nãy hắn ta không có mặt.
Nói chính xác hơn là tất cả những chức nghiệp giả cấp cao đều không có mặt.
Không biết là đã đi đâu.
Máy truyền tin của nhiều người vang lên.
Lúc giao chiến vừa rồi máy truyền tin đã bị chặn, bây giờ mới khôi phục kết nối.
Máy truyền tin vừa kết nối, bên trong lập tức truyền đến đủ loại âm thanh.
“Ngươi có biết không, vừa rồi Ác Ma Vực Thẳm đã tấn công tất cả các quốc gia đó.”
“Pháo đài số bảy của đế quốc Thần Hạ đã bị Ma Vật cấp cao tấn công, nghe nói đánh rất ác liệt đấy.”
“Pháo đài số một của các ngươi thế nào rồi? Nơi đó cách Vực Thẳm xa nhất, có phải là điểm an toàn không?”
Thạch Hưng An đi đến trước mặt Lâm Mặc Ngữ, vẻ mặt hơi nghiêm trọng: “Vừa rồi Vực Thẳm không chỉ tấn công chúng ta.”
Từ lời kể của Thạch Hưng An thì Lâm Mặc Ngữ đã biết được tình hình cụ thể.
Vực Thẳm không chỉ tấn công một nơi mà nó còn phát động tấn công quy mô lớn.
Trong đế quốc Thần Hạ, ngoài pháo đài số một nơi bọn họ đang ở thì pháo đài số bảy và số tám cũng bị tấn công cùng một lúc.
Tất cả chức nghiệp giả cấp cao trong quân đội đều đến pháo đài số bảy và số tám để hỗ trợ.
Nghe nói bên đó đánh nhau rất ác liệt, thậm chí những chức nghiệp giả chuyển chức lần ba cũng tham gia chiến đấu.
Không chỉ có đế quốc Thần Hạ.
Nhật Bản, Hàn Quốc và cả Mỹ cũng bị tấn công với cường độ tấn công rất lớn.
Thạch Hưng An nói: “Đế quốc Thần Hạ của chúng ta thì còn tốt, không có thương vong gì. Nghe nói Nhật Bản, Hàn Quốc rất thảm, bọn họ đã mất không ít chức nghiệp giả.”
Chức nghiệp giả bị thương không đáng sợ, thiếu tay thiếu chân cũng không đáng sợ.
Chỉ cần giữ được mạng sống, dù thương nặng đến đâu thì cũng có thể chữa khỏi.
Nhưng nếu mạng sống mất đi thì không còn cách nào khác.
Chiến tranh rất tàn khốc, đặc biệt là chiến tranh giữa nhân loại và Vực Thẳm.
Đó là cuộc chiến sinh tử giữa các chủng tộc, hai bên không có người sống sót, không có tù binh, không có đầu hàng.
Chỉ có hai khả năng là chết hoặc sống.
Thạch Hưng An nói: “Pháo đài số một của chúng ta cách Vực Thẳm xa nhất, trên đường đi còn có chín pháo đài khác ngăn chặn sức mạnh của Vực Thẳm, nơi của chúng ta là ít bị ảnh hưởng nhất.”
“Thêm vào đó là các lớp phòng thủ do những cường giả hàng đầu của đế quốc bố trí, sức mạnh của Vực Thẳm không thể đưa những con Ác Ma quá mạnh đến đây.”
“Nhưng điều này không phải là tuyệt đối. Dù không thể truyền tống nhưng có một số Ác Ma giỏi ẩn nấp, chúng có thể ẩn nấp đến đây, ám sát ngươi.”
“Ngươi hoạt động trong chiến trường Nguyên thì phải nhớ cẩn thận đó.”
Lần này, Lâm Mặc Ngữ thể hiện quá xuất sắc.
Ác Ma Vực Thẳm đã ghi nhớ hắn.
Nếu có cơ hội, chắc chắn chúng sẽ không tiếc bất kỳ giá nào để giết chết hắn.
Lâm Mặc Ngữ mới lên cấp 24 mà đã dễ dàng tiêu diệt Ác Ma Vực Thẳm cấp 30.
Vậy khi Lâm Mặc Ngữ trưởng thành, có lẽ sẽ là mối nguy hiểm rất lớn đối với Vực Thẳm.
Trước đây, Nhân tộc cũng xuất hiện những nhân vật thiên tài, một số đã bị Vực Thẳm ám sát, không thể trưởng thành.
Lâm Mặc Ngữ cũng bắt đầu cảnh giác: “Ta sẽ cẩn thận.”
Ninh Y Y chạy đến bên cạnh Lâm Mặc Ngữ, cười rất rạng rỡ: “Nói xong rồi à?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Nói xong rồi, chúng ta vào trong thành nghỉ ngơi một chút rồi đi đánh phó bản tiếp.”
Ninh Y Y liên tục gật đầu: “Được, được.”
Lâm Mặc Ngữ đồng ý dẫn nàng đi đánh phó bản, nàng rất vui mừng.
Máy truyền tin của Ninh Y Y reo lên.
Ninh Y Y cười hí hí, kết nối cuộc gọi: “Ông nội, sao người lại gọi điện cho ta? Không phải người nói là trong thời gian nhiệm vụ thì sẽ không quản lý ta à?”
“Bây giờ con đang ở đâu?” Một giọng nói già nua và uy nghiêm truyền ra từ máy truyền tin.
Ninh Y Y nói: “Ta ở pháo đài số một của chiến trường Nguyên.”
“Con đứng đó đừng đi đâu, ta sẽ đến ngay.” Giọng nói từ đầu dây bên kia rõ ràng có vẻ nhẹ nhõm.
Khuôn mặt Ninh Y Y hơi biến sắc, dạ một tiếng.
Cúp máy, Ninh Y Y nói: “Ông nội ta đến.”
Vừa rồi hắn đã nghe thấy nên không có phản ứng gì: “Vậy chúng ta chờ một chút.”
Ninh Y Y hơi lo lắng: “Sao ông nội lại đột nhiên đến đây nhỉ?”
“Có lẽ là lo lắng cho ngươi.” Lâm Mặc Ngữ suy nghĩ, chắc là vậy.
Vừa rồi máy truyền tin cũng bị chặn, lão nhân gia lo lắng cho cháu gái thì điều rất dễ hiểu.
Vài phút sau, một ông lão xuất hiện từ trận pháp truyền tống.
Ông lão mặc một bộ trường bào đặc trưng của đế quốc Thần Hạ, tinh thần sảng khoái.
“Ông nội.”
Ninh Y Y ngọt ngào gọi.
Con ngươi Lâm Mặc Ngữ hơi co lại.
Ông lão này không đơn giản.
Trên người có biểu tượng của Học viện Hạ Kinh, chứng tỏ hắn là người của Học viện Hạ Kinh.
Huy hiệu quân nhân trên vai…
Thần tướng năm sao.
Giống như Bạch Ý Viễn, cũng là thần tướng năm sao.