Chương 252: Để xem không có tượng thần hắn ta có thể sống lại được không. (2)
Sau đó đồng tử mất tập trung và biểu cảm của hắn cũng trở nên ngu ngốc.
Lông mày của Cubat nhíu lại, hắn ta biết Ninh Thái Nhiên đang sử dụng kỹ năng mê hoặc.
Với năng lực cấp độ của Ninh Thái Nhiên, làm sao La Cách Tư cấp 30 có thể chống lại được chứ?
Trên mặt La Cách Tư lộ ra vẻ căm hận dữ tợn, điên cuồng hét lên: “Hắn dám giết ta, vậy mà thằng nhóc đó dám giết ta!”
“Sớm muộn gì ta cũng sẽ giết hắn, danh hiệu là của ta, nữ nhân kia cũng là của ta. Ta sẽ biến nàng thành đồ chơi của ta. Ta muốn nàng sống không được chết cũng không xong!”
Vẻ mặt của mọi người lập tức thay đổi, rắc rối lớn rồi!
“Đại nhân…”
Cubat định nói đỡ cho hắn ta nhưng đã bị ánh mắt của Bạch Ý Viễn cắt ngang.
Ánh mắt Bạch Ý Viễn lạnh lùng và tàn nhẫn.
Khí tức đáng sợ tiếp tục dâng lên, tràn ngập sát ý, toàn bộ không gian ở đây đều rung lên ầm ầm.
Đè ép đến mức khiến mọi người run rẩy.
Giờ đây, Sát thần Thần Hạ đã trở về!
Ninh Thái Nhiên giễu cợt: “nếu hắn ta đã chết rồi mà còn có thể sống lại, chắc vẫn còn sót lại dấu vết ở trong tượng thần của Tòa thánh nhỉ? Vậy để xem, khi không có tượng thần thì hắn ta có thể sống lại được nữa hay không.”
Dùng một ngón tay, quả cầu lửa khổng lồ trên đầu hắn ta đột nhiên rơi về phía Tòa thánh Cổ La.
Sắc mặt Cubat thay đổi rõ rệt, hắn ta khẩn trương hét lên: “Mau cứu người!”
“Tất cả chạy mau!”
Các trưởng lão lập tức hành động, bay xuống và mang theo một số lượng lớn các giáo hoàng rời khỏi nơi này.
Chỉ có La Cách Tư vẫn ở trên không trung, không được ai chú ý tới.
Tên đầu sỏ gây tội này, Cubat còn ước rằng hắn ta chết ngay lập tức.
Một quả cầu lửa khổng lồ lăn xuống và nghiền nát thân thể của La Cách Tư.
Bị cái nóng khủng bố thiêu đốt, La Cách Tư bốc hơi ngay lập tức.
Không phải bị thiêu chết mà là trực tiếp bốc hơi chết .
May mắn tốc độ quả cầu rơi xuống không quá nhanh nên bọn họ có đủ thời gian.
Một phút sau, tổng bộ của Tòa thánh Cổ La đã không còn một bóng người.
Quả cầu lửa rơi xuống hoàn toàn, bùng lên ngọn lửa rực rỡ nhuộm đỏ bầu trời.
Tổng bộ của Tòa thánh Cổ La đã bị thu hẹp thành một biển lửa, các cung điện lộng lẫy cũng sụp đổ trong biển lửa.
Giọng nói lạnh lùng của Ninh Thái Nhiên vang lên: “Nếu có lần sau, lão phu sẽ quét sạch Tòa thánh Cổ La.”
Hai người rời đi, sắc mặt Cubat vô cùng khó coi.
Tổng bộ Tòa thánh đã bị nhấn chìm trong biển lửa, biến thành đống đổ nát.
Cái khác thì không sao, hắn ta chỉ cảm thấy đau lòng cho tượng thần trong tổng bộ ở Tòa thánh, nó có thể in dấu linh hồn và khiến người chết sống lại.
Bây giờ tượng thần đã không còn, dấu ấn bên trong cũng biến mất.
Một số đệ tử trong Tòa thánh đã in dấu linh hồn mà chết, tức là họ thực sự đã chết.
Hắn ta biết rất rõ việc xây dựng tượng thần khó khăn như thế nào, đó là kết quả nhiều năm tích lũy của Tòa thánh…
“Giáo hoàng!”
Vẻ mặt vài vị trưởng lão buồn bã.
Cubat thở dài: “Chỉ cần mọi người còn sống, với tính khí của hai vị đó, không tiêu diệt chúng ta thì cũng coi như đã cho chúng ta thể diện rồi.”
“Đừng quên lúc đó đất nước Bồng Tử nhỏ bé ấy đã khốn khổ như thế nào, có bao nhiêu người đã chết.”
Nghĩ đến những gì Bạch Ý Viễn đã làm, toàn thân mọi người đều căng thẳng.
Hiện tại đây cũng được coi là may mắn trong bất hạnh.
Cung điện mất thì còn có thể xây dựng lại, miễn người còn sống là được.
Tất cả mọi người đều hận La Cách Tư, nếu không phải vì thằng nhóc đó thì Tòa thánh Cổ La của bọn họ cũng sẽ không phải chịu thảm họa này.
…
Trong tiểu viện của Bạch Thần, Bạch Ý Viễn và Ninh Thái Nhiên truyền tống trở về.
Bạch Y Viễn cười trêu: “Ninh lão đầu, sao tính tình của ngươi lại thay đổi tốt lên rồi, không phải là vì ngươi chiều chuộng cháu gái quá nhiều đâu nhỉ?”
Ninh Thái Nhiên thổi râu: “Không phải ngươi cũng vậy à? Đổi lại là trước đây, người của Tòa thánh Cổ La đã bị ngươi giết sạch hết rồi.”
Bạch Ý Viễn càng cười vui vẻ hơn: “Già rồi thì phải tích đức, bớt sát sinh thôi.”
Hắn ngồi xuống rót cho mình một chén trà: “Hung thủ đã bị trừng phạt, nhóm của bọn họ có giết người hay không cũng không có gì khác biệt, nếu giữ lại bọn họ thì vẫn có thể giết chết một số Ma Vật Vực Thẳm.”
Ninh Thái Nhiên cũng ngồi xuống: “Có quỷ mới tin lời ngươi nói, sao chuyện của tiểu quốc Bổng Tử năm đó ngươi lại không nghĩ như vậy.”
Bạch Ý Viễn cười thản nhiên: “Hồi đó tính khí lớn, bây giờ ở cùng thằng nhóc này một thời gian dài, tính tình cũng tốt hơn.”
Mạnh An Văn nhắm mắt lại nói: “Đừng có chuyện gì cũng đổ lên người ta.”
Nói rồi, Mạnh An Văn ném lá bùa hồi chiêu đã được nạp năng lượng qua: “Xong rồi.”
“Động tác của ngươi cũng nhanh đó.”
Ninh Thái Nhiên lấy ra một lá bùa hồi chiêu sơ cấp không có năng lượng, mặt dày nói: “Nạp năng lượng giúp ta nữa.”