Chương 257: Ngươi muốn giết ta, ta sẽ giết ngươi trước
Dưới sự kiên trì của Tưởng Đào Đào, Ninh Y Y đành phải nhượng bộ.
Năm người lập thành một đội, đăng ký tham gia.
Mười ngày sau, giải đấu chức nghiệp giả lần thứ 100 sẽ được tổ chức tại thành phố Nam Hồng của đế quốc Thần Hạ.
Nghĩ đến khả năng cao là mình sẽ giành được chức vô địch, đám người Tưởng Đào Đào tỏ ra khá phấn khích.
Đoạn Cao nắm chặt nắm đấm: “Bọn họ không chịu lập đội với ta, đáng đời bọn họ không giành được chức vô địch.”
Miêu Thuật kéo áo hắn: “Đừng nói như vậy, vốn dĩ bọn họ cũng không giành được chức vô địch đâu.”
Đoạn Cao cảm thấy cũng đúng: “Ừ ha, vốn dĩ bọn họ cũng không giành được.”
Đang đi thì một người chặn đường họ.
Tưởng Đào Đào nhíu mày: “Chuyện gì?”
Bách Lý Thắng.
Lâm Mặc Ngữ nhìn thấy người đến là người đã từng gặp ở điện phó bản.
Nghe nói là cháu đích tôn của viện trưởng học viện Bách Lý.
Bách Lý Thắng lạnh lùng nói: “Ninh Y Y, sao ngươi lại ở cùng với tên này?”
Ánh mắt anh ta nhìn chằm chằm vào Ninh Y Y.
Bàn tay trắng nõn của Ninh Y Y đang nắm tay Lâm Mặc Ngữ.
Ánh mắt anh ta tràn đầy ghen tị.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Y Y đầy vẻ ghét bỏ: “Ngươi quản được à?”
Bách Lý Thắng tức giận đến mức ngực phập phồng: “Ta không được quản? Ngươi nói ta không được quản à? Ai mà không biết, ngươi là vợ sắp cưới của ta.”
“Ngậm miệng chó của ngươi lại!” Ninh Y Y giận dữ thét lên, như một con sư tử con tức giận.
“Ngươi bị bệnh à? Khi ngươi đến cầu hôn thì đã bị ta từ chối, sau đó ngươi lại nói với người khác rằng ta là vợ sắp cưới của ngươi.”
“Vì hai nhà chúng ta là bạn bè lâu năm nên ta không tính toán với ngươi.”
“Sao, nói dối nhiều quá, đến bản thân ngươi cũng tin là thật à?”
“Nếu đầu óc ngươi có vấn đề thì tìm một Trị Liệu sư giỏi xem đi, đừng có nổi điên ở đây.”
“Trước đây thì thôi, sau này nếu ngươi còn dám nói như vậy, ta sẽ nói với ông nội, để ông ấy xử lý ngươi.”
Lâm Mặc Ngữ hơi ngạc nhiên, không ngờ Ninh Y Y, người thường ngày vui vẻ, lại có một mặt dữ dằn như vậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Ninh Y Y đỏ bừng, ngực phập phồng, tức giận không chịu được.
Ánh mắt không ngừng nhìn về phía Lâm Mặc Ngữ, thấy hắn không có phản ứng gì thì nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
Bị Ninh Y Y mắng cho một trận, cả khuôn mặt Bách Lý Thắng lúc xanh lúc đỏ, sau đó lại chuyển sang trắng bệch.
Anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Được, được, được, ngươi hay lắm Ninh Y Y. Chuyện này chưa xong đâu, ngươi nhớ lấy, ngươi là người đàn bà của Bách Lý Thắng này, không ai có thể cướp đi được!”
“Thằng nhãi ranh, ngươi chết chắc rồi, sớm muộn gì ta cũng giết ngươi.”
Ninh Y Y rút chủy thủ ra: “Ngươi muốn chết thì cứ nói thẳng.”
Một ngọn lửa bốc lên trong lòng bàn tay của Lâm Mặc Ngữ, lộ ra sát khí.
Có người muốn giết hắn, vậy thì hắn sẽ giết đối phương trước.
Tưởng Đào Đào cũng rút trường kiếm ra, Đoạn Cao và Miêu Ngọc cũng vào tư thế chiến đấu.
Dù địa vị của Bách Lý Thắng cao hơn bọn họ rất nhiều nhưng điều đó không ngăn cản bọn họ đánh liều một phen.
Lúc này, Lâm Mặc Ngữ và Ninh Y Y là đồng đội của bọn họ.
“Ngươi muốn giết ai?”
Giọng nói đầy khí thế vang lên từ trên không trung.
Khí thế hùng mạnh đổ xuống, Bách Lý Thắng như bị đánh rất mạnh, kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Khóe miệng chảy máu, đã bị thương.
Trên không trung, ánh mắt Bạch Thần đầy sát khí, nhìn chằm chằm vào Bách Lý Thắng.
“Ngươi, muốn giết hắn?”
Bách Lý Thắng không nhịn được kinh hãi.
Tại sao Bạch Ý Viễn lại đến đây?
Trước đây, anh ta nghe nói Lâm Mặc Ngữ có quan hệ với Bạch Ý Viễn nhưng không để tâm.
Bạch Ý Viễn là dạng tồn tại gì, làm sao có thể có quan hệ với loại người này được chứ?
Nhưng bây giờ…
Trong lòng Bách Lý Thắng dậy sóng.
Ninh Y Y thu chuỷ thủ lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không còn vẻ tức giận, ngọt ngào gọi Bạch Ý Viễn: “Ông nội Bạch.”
Bạch Ý Viễn gật đầu: “Bách Lý Thắng, ta hỏi ngươi đấy, ngươi muốn giết ai?”
Bách Lý Thắng đã bị dọa sợ, điên cuồng lắc đầu: “Bạch thần đại nhân, ta không nói, ta không nói gì cả.”
Bạch Ý Viễn hừ một tiếng: “Cút đi. Nếu có lần sau, ta sẽ tự tay chặt đầu ngươi đưa cho Bách Lý Hạo.”
Bách Lý Hạo chính là viện trưởng học viện Bách Lý.
Lời nói của Bạch Ý Viễn khiến cả người Bách Lý Thắng run lên.
Bách Lý Thắng lúng túng bỏ chạy.
Bạch Ý Viễn hạ xuống từ trên không trung, Tưởng Đào Đào cùng ba người vội vàng hành lễ chào hỏi Bạch Ý Viễn.
Trong đế quốc Thần Hạ, có thể không nhận ra quốc chủ nhưng không thể không quen biết Bạch Ý Viễn.
Danh hiệu Bạch Thần, quá lớn.
Bạch Ý Viễn nhìn Lâm Mặc Ngữ: “Nếu ta không xuất hiện, ngươi định ra tay à?”
Lâm Mặc Ngữ gật đầu: “Hắn ta muốn giết ta, ta sẽ giết hắn ta trước.”