Toàn Dân Chuyển Chức: Tử Linh Pháp Sư! Ta Tức Là Thiên Tai ( Bản Dịch )

Chương 285 - Chương 285: Phó Bản Thế Mà Có Trận Truyền Tống (1)

Chương 285: Phó bản thế mà có trận truyền tống (1)
Chỉ cần thêm ba bốn phát nữa thì đám Khô Lâu sẽ chết hàng loạt.

Lâm Mặc Ngữ phát hiện ra rằng khi ở Chiến trường số một, đòn tấn công của đối phương không có mạnh đến vậy.

Khi đó, Áo Giáp Hài Cốt vẫn có thể trụ nổi một hai giây.

Chứ không phải một phát vỡ tan như bây giờ.

Phải biết rằng Áo Giáp Hài Cốt hiện giờ đã mạnh hơn lúc đó rất nhiều.

Điều này chỉ có thể cho thấy rằng nơi này gần với cửa vào Vực Thẳm hơn, đối phương có thể phát huy được sức mạnh dữ dội hơn thông qua lối đi không gian.

Lâm Mặc Ngữ khinh thường đối thủ qua lời nói, nhưng trong đáy lòng, hắn chưa bao giờ coi thường Ma Vương Liệt Diễm.

Dù sao nó cũng là Ma vương, là một sự tồn tại ngang hàng với một số chức nghiệp giả hàng đầu.

Nó không phải là một đối thủ mà mình của hiện giờ có thể so sánh được.

Hai người nghỉ ngơi tại chỗ, Ninh Y Y nói chuyện với Lâm Mặc Ngữ.

Tâm trạng căng thẳng đã tiêu biến, Ninh Y Y lại trở lại dáng vẻ hoạt bát cười nói vui vẻ.

Sau khi nghỉ ngơi một lát thì hai người lại lên đường.

Họ đi theo đường màu đen và đến nơi sâu nhất của Chiến trường số ba theo biên giới Vực Thẳm.

Nơi này vốn dĩ là nơi có số lượng Ác Ma Vực Thẳm nhiều nhất.

Trong nhận thức của hai người, nơi này chắc hẳn thường xuyên xảy ra các trận chiến.

Nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại.

Nơi này rất yên tĩnh.

Một vòng xoáy cửa vào phó bản đang xoay tròn và phát ra âm thanh đặc biệt.

Ở nơi cách phó bản khoảng năm trăm sáu trăm mét có một pháo đài nhỏ đơn giản nằm cao vút trên mặt đất.

Ở bên ngoài pháo đài đang có những chức nghiệp giả cấp cao.

Bên cạnh đó còn có một trận truyền tống.

Khi nhìn thấy trận truyền tống, Ninh Y Y thốt ra một tiếng kinh ngạc kéo dài.

Ninh Y Y với sự không thể tưởng tượng nổi: “Chỗ này thế mà lại có trận truyền tống!”

Không chỉ có nàng mà ngay cả Lâm Mặc Ngữ cũng có chút kinh ngạc. Trong khu rừng này lại có sự tồn tại của trận truyền tống.

Hơn nữa còn có chức nghiệp giả cấp cao bảo vệ trận truyền tống, thậm chí xây dựng lên một căn cứ đơn giản.

Vậy chỉ có thể nói, bản thân có thể thông qua pháo đài số ba trực tiếp truyền tống lại đây.

Biết sớm như thế này làm gì còn khổ sở như thế, đi bộ lâu như vậy để qua đây.

Ở cửa phó bản tụ tập một nhóm lớn chức nghiệp giả.

Bọn họ giống như những chức nghiệp giả ở cửa phó bản khác, đốt lửa trại, ngồi cùng với nhau vừa nói vừa cười.

Không mảy may quan tâm đến thế giới Vực Thẳm ở ngay gần đó.

Gặp được Lâm Mặc Ngữ và Ninh Y Y để lộ ánh mắt giật mình không nhịn được cười một trận.

“Lại tới hai cái không biết trận truyền tống lại là đi bộ một đường dài đến đây.”

“Còn không phải sao, cơ bản thì mỗi ngày đều sẽ có tên ngốc như thế.”

“Đây chính là kết quả của việc không kiểm tra tin tức cẩn thận, rõ ràng trong pháo đài số ba có thể trực tiếp ngồi trận truyền tống qua đây, kết quả còn phải đi đoạn đường dài như vậy.”

“Chắc là bọn họ muốn tiết kiệm điểm công trạng, dù sao thì truyền tống cần tiêu tốn công trạng.”

“Cũng có khả năng cặp đôi người ta đi đường dài để cùng nhau nói chuyện tình cảm, đâu giống người độc thân như ngươi.”

“Này, các ngươi nhìn cấp độ của bọn họ đi…”

Trong tiếng cười đùa thiện ý của mọi người, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu ngạc nhiên.

Lâm Mặc Ngữ, cấp 26.

Ninh Y Y, cấp 25.

Loại cấp bậc này đến chiến trường số ba tưởng chừng như chính là đến đưa thức ăn cho bọn ác ma vậy.

Đừng nói chiến trường số ba, ngay cả bình nguyên Nguyên Tố cũng không qua được.

Trong cái nhìn của mọi người, bất cứ linh hồn nguyên tố nào ở bình nguyên Nguyên Tố đều có thể giết chết bọn họ.

Bọn họ làm thế nào qua được đây?

Trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một dấu hỏi chấm lớn.

Một đoàn chức nghiệp giả tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, đều thể hiện không thể giải thích.

Trận truyền tống nhấp nháy, một đội chức nghiệp giả truyền tống qua đây.

Ninh Y Y thấy người tới lập tức cười nói: “Là Nguyệt Nguyệt tỷ.”

Lâm Mặc Ngữ cũng nhìn thấy Thạch Hưng An và Lương Nguyệt những người khác, mỉm cười: “Thật là trùng hợp.”

Không nghĩ tới ở chiến trường số ba còn có thể gặp được bọn họ.

Ninh Y Y vẫy tay với mọi người, âm thanh trong trẻo kêu lên: “Nguyệt Nguyệt tỷ.”

Nhìn thấy Lâm Mặc Ngữ và Ninh Y Y, mấy người Thạch Hưng An cũng đều để lộ khuôn mặt tươi cười.

“Lâm học đệ, sao các ngươi lại đến đây.”

Ninh Y Y thay Lâm Mặc Ngữ nói: “Bọn ta đến đây làm nhiệm vụ, thuận tiện giết chút ác ma, kiếm điểm công trạng.”

Bọn họ thấy huy hiệu trên vai Ninh Y Y cũng đã lên Thiếu úy.

Đoán được rằng trên đường cũng gặp phải ác ma.

Nhưng mà với năng lực của Lâm Mặc Ngữ giết vài tên ác ma không phải là chuyện khó.
Bình Luận (0)
Comment